Chương 13: Đại Nội Mật Thám

- Cái vòng tay này thật đẹp.

Một thanh âm êm tai cách đó không xa chợt truyền tới. Triệu Tử Văn và Bảo Nhi nghe thấy liền nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc áo dài màu phấn hồng đang đi tới, mái tóc vấn cao, khuôn mặt như hoa như ngọc, làn mi cong vút, mắt như thu thủy, sáng như trăng rằm, thanh lịch, thoát tục, đẹp như hằng nga giáng phàm.

Triệu Tử Văn nhìn cả nửa ngày, đây là nữ tử xinh đẹp nhất mà hắn gặp từ khi tới thế giới này. Thấy nàng đi tới hắn liền cười nói:

- Vị tiểu thư này không biết cần gì?

- Hừ

Thấy hắn cười xấu xa, tóc ngắn, da đen, vừa thấy đã không biết là thứ tốt, nữ tử hừ nhẹ nói:

- Ngươi không cần biết, nhìn ngươi, ta đã thấy ghét

Rồi quay sang Bảo Nhi khiêu khích nói:

- Cái vòng tay này bao nhiêu tiền, ta mua. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL. vn

Triệu Tử Văn bị nàng mắng đến choáng váng, ta đụng chạm gì nàng? Ấn tượng với mỹ nữ gần như không còn, vốn tưởng nàng khí chất, u nhã, lạnh nhạt, không nghĩ tới lại là một cô nàng đanh đá, tính cách không giống với diện mạo.

Bảo Nhi thấy cô nàng đanh đá diễm lệ vô song, mặc cảm cúi đầu, ôm cái vòng trước ngực, vội vàng nói:

- Cái vòng này là Triệu đại ca tặng ta, ta không bán.

Cô nàng đanh đá khinh miệt nhìn Triệu Tử Văn:

- Ngươi, tên dâm tăng này, không ở chùa ăn chay niệm phật lại chạy tới chỗ này câu dẫn nữ nhân, nếu để ta biết ngươi ở chùa miếu nào, nhất định ta sẽ tố cáo với chủ trì rằng ngươi không tuân thủ tự quy.

Triệu Tử Văn sáng nay đi ra ngoài quên không mang mũ thư đồng, trong đầu lại nghĩ tới lần trước bị tên bộ khoái ái nam ái nữ nói là dâm tăng, không ngờ hôm nay lại bị tiểu mỹ nữ điêu ngoa này nói là dâm tăng lần nữa. Không phải chỉ là ta tóc ngắn ngươi tóc dài sao, có gì cùng lắm là ta gọi ngươi là "đại tỷ", sao cứ phải gây khó dễ ta chứ?.

- Xú hòa thượng, Cô nàng đanh đá khẽ hừ một tiếng, rồi không thèm để ý tới hắn.

- Ngươi

Triệu Tử Văn không quen chửi bậy trước mặt mỹ nữ, cũng không biết nói gì thêm.

Bảo Nhi thấy Triệu Tử Văn bị người ta nói là dâm tăng, vội vàng giải thích:

- Triệu đại ca không phải hòa thượng, mà là…. của ta….. của ta.

- Của ngươi cái gì??

Cô nàng đanh đá thấy Bảo Nhi đỏ mặt thực đáng yêu, không kìm nổi trêu đùa.

Bảo Nhi lắp bắp nói chuyện, không phải chỉ là bằng hữu thôi sao, Triệu Tử Văn muốn nhanh chóng thoát khỏi cô nàng đanh đá này, thuận miệng nói:

- Ta là bằng hữu của Bảo Nhi.

Triệu Tử Văn qua một lần yêu đương, tự nhiên có kinh nghiệm, không thể tùy tiện đoán nội tâm, suy nghĩ của các cô gái, cho nên dù có thông minh cũng phải đứng cách vài phân.

Cô nàng đanh đá thấy bộ dạng ngốc nghếch của Triệu Tử Văn, thấy ánh mắt nhu tình của Bảo Nhi, bất đắc dĩ thở dài, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Bảo Nhi thấy Triệu Tử Văn nói như vậy rất có đạo lý, gật đầu nói:

- Đúng, Triệu đại ca là bằng hữu của ta, cái vòng này là huynh tặng cho ta, ta không thể bán cho cô nương.

Cô nàng đanh đá thần tình có vẻ si mê, có thể thấy rất yêu thích cái vòng tay:

- Ngươi không bán cũng phải bán, cái vòng này hôm nay ta nhất định lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!