Chương 41: Nhân cơ hội quảng cáo

"Tại sao?" Phương Dạ không vui nói: "Chúng cháu đến cùng nhau, tại sao lại không cho cháu vào?"

Người gác cổng không nhượng bộ: "Không vì sao cả, chú nói không được vào là không được vào, cháu từ đâu đến thì bây giờ về đấy, nếu không thì đợi ở bên ngoài cửa cũng được."

Hai người cuối cùng cũng hiểu rằng Quản Du đang đánh phủ đầu Phương Dạ!

"Được rồi, cậu ấy không được vào thì cháu cũng không vào!" Thẩm Nghiên Nhi phẫn nộ nói.

Phương Dạ vừa định nói chuyện thì một chiếc McLaren P1 từ trong hoa viên phóng ra.

Người gác cổng lập tức nâng cổng lên, sau đó cung kính chào.

Phương Dạ ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe đó, rất quen mắt!

McLaren đột nhiên dừng lại, tài xế hạ cửa sổ xuống là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp với làn da trắng nõn, hóa ra đó là Ôn Hinh, bà chủ của quán cà phê internet Chiến Hào.

"Phương Dạ, sao anh lại ở đây?" Ôn Hinh bất ngờ hỏi: "Anh đến giao hàng sao?"

"Đương nhiên không phải, tôi cùng bạn… bạn gái đến buổi họp lớp." Phương Dạ cười nhẹ nói.

"Anh có bạn gái?" Lúc này Ôn Hinh mới nhìn thấy cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh anh.

Nhìn thấy ánh mắt đối phương tràn ngập ý thù địch, Thẩm Nghiên Nhi cố tình ưỡn cao ngực.

"Làm sao, trông tôi không giống người có bạn gái sao?" Phương Dạ bình thản nói.

"Không phải vậy, bạn gái anh rất xinh đẹp, tôi là phụ nữ nhìn cô ấy còn cảm thấy động lòng." Ôn Hinh cười khúc khích, sau đó xuống xe tự nhiên vươn tay phải ra: "Làm quen một chút, tôi tên là Ôn Hinh, là bạn tốt của Phương Dạ."

"Thẩm Nghiên Nhi." Thẩm Nghiên Nhi vừa cười vừa bắt tay với cô ấy.

Khoảnh khắc bọn họ bắt tay đồng thời trao đổi ánh mắt với nhau, khiến cho Phương Dạ cảm thấy giống như có luồng điện xẹt qua không khí!

"Nhìn thấy chiếc xe hay chưa, McLaren P1 phiên bản pilot, có giá một nghìn tám trăm vạn, đẹp đúng không?" Ôn Hinh thản nhiên nói.

"Rất đẹp."

"Đây là Phương Dạ tặng tôi."

"…"

Ý khiêu khích của Ôn Hinh hiện lên rất rõ, Phương Dạ có thể tùy tiện tặng cho cô ấy một chiếc xe thể thao giá trị như vậy, phải là "bạn tốt" đến mức nào, liếc qua cái là hiểu luôn đúng không?

Không ngoài dữ liệu, Thẩm Nghiên Nhi giống như không quan tâm lắm: "Ờ, rất bình thường, cậu ấy không có nhược điểm gì ngoài việc quá hào phóng với người đẹp."

"Khụ khụ khụ, Ôn Hinh này, chúng tôi còn phải vào buổi họp lớp, làm phiền cô nói một tiếng với người gác cổng cho chúng tôi vào." Phương Dạ bất lực, chỉ có thể cố ý chuyển hướng chủ đề.

"Bọn họ không cho anh vào?" Ôn Hinh nhất thời vui vẻ: "Ai bảo anh lái con xe điện nhỏ ngụy trang này đến, lái Poison không phải không có chuyện rồi sao?"

Phương Dạ chua chát nói: "Tôi làm gì biết sẽ bị người ta chặn lại ở trước cổng?"

"Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi, nhưng hình như khoảng thời gian này anh không qua Chiến Hào…" Ôn Hinh cố tình nói.

"Được, ngày mai tôi sẽ đến."

"Chốt!" Ôn Hinh mặt mày rạng rỡ.

Ôn Hinh chỉ nói một câu, người gác cổng đã lập tức đồng ý…

Quản Du đợi mãi không thấy Thẩm Nghiên Nhi đến, trong lòng bắt đầu nóng vội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!