Nhìn thấy đèn sau của chiếc xe phía trước dần dần biến mất, Ôn Hinh bất lực muốn chửi bậy, quay sang hung dữ nhìn Phương Dạ.
"Cô đừng có làm loạn, cuộc đua bây giờ mới bắt đầu!" Phương Dạ bị ánh mắt của cô ấy làm cho giật mình.
Ôn Hinh hừ lạnh nói: "Yên tâm đi, nếu tôi muốn ra tay thì cũng phải chờ đến lúc xuống núi, sẽ dễ chết hơn, đợi xe cứu thương tới nơi thì chúng ta cũng toi đời rồi!"
"Tôi đã nói với cô rồi, tôi đây sẽ không thua đâu!" Phương Dạ cười nhạt, nhấn mạnh chân ga, thì ra phía trước mặt đã là hai mươi tám khúc cua.
Ôn Hinh hô lớn: "Anh đang làm gì đấy, phía trước chính là khúc cua gấp, mau chóng giảm tốc độ lại!"
Tốc độ chiếc xe van đã lên đến tối đa, mặc dù vẫn thấp hơn so với chiếc McLaren, nhưng cũng lên đến một trăm ba mươi, loại xe này mà cua gấp chắc chắn kết cục là xe hỏng người chết!
Phương Dạ một tay điều khiển vô
-lăng, không chút lo lắng nói: "Đừng nóng vội, tôi có mù đâu."
Nhìn thấy chiếc xe van như đang điên cuồng tự sát, tất cả khán giả đều sợ ngây người.
Sau khi tiến vào khúc ngoặt, tay trái của Phương Dạ vẫn giữ nguyên như cũ, nhưng tay phải thì nhanh thoăn thoắt không nhìn rõ được cử động, dưỡi kỹ thuật điều khiển thần diệu của anh, chiếc xe van lưu loát bẻ cua, hoàn hảo đến từng centimet!
Tất cả khán giả đều hít sâu một hơi, cách chạy xe như thế này rõ ràng là đang đánh cược tính mạng với Tử thần, chỉ cần không cẩn thận một cái là kết cục xe nát người tan!
"Có thể làm như vậy được à?"
"Quỹ đạo chiếc xe thật sự là quá hoàn mỹ!"
"Chẳng lẽ thằng nhóc này không phải bị điên, có thể dùng chiếc xe van đó thắng được chiếc McLaren thật sao?"
"Tôi cảm thấy rất không có khả năng đấy."
"Qua được rồi à?" Ôn Hinh dường như không dám tin vào mắt mình, một chiếc xe van mà lại có thể ôm được một đường cua mượt mà đến thế sao?
Tốc độ của Phương Dạ vẫn không suy giảm, anh vẫn duy trì một tay lái xe, thoắt cái lại đến một khúc cua khác, lại là một cú cua khét lẹt hoàn hảo không tỳ vết khiến cho khán giả kinh ngạc không thôi.
Hai mươi tám khúc cua giờ chỉ còn một nửa, thông qua gương chiếu hậu, Lưu Phỉ thấy được đèn xe Phương Dạ.
"Cái quái quỷ gì vậy, thằng nhóc này sao có thể đuổi đến đây?" Lưu Phỉ cực kỳ sợ hãi, suýt chút nữa khiến chiếc xe rơi xuống vách núi bên cạnh.
"Anh Phỉ bình tĩnh!" Lý Thất Thất sợ hãi suýt tè ra quần.
Núi Đông Minh tuy không cao lắm nhưng cũng sâu đến bốn năm mươi mét, rơi xuống thì xác định là thịt nát xương tan.
Lý Thất Thất còn trẻ trung xinh đẹp, không muốn chết như vậy đâu!
"Đừng có ồn!"
Lưu Phỉ nghiến răng, gia tăng tốc độ chiếc xe, nhưng trong lúc bẻ cua vẫn vô thức giảm tốc lại.
Thật ra đối với loại đường đua như này, tốc độ trên sáu mươi dặm đã là vô cùng nguy hiểm, anh ta không dám làm giống như người điên Phương Dạ kia dùng tốc độ một trăm dặm bẻ cua.
Thua cuộc là chuyện nhỏ, chẳng may đánh rơi cái mạng này đi mới là chuyện lớn.
Còn chưa đi hết hai mươi tám khúc cua, chiếc xe van đã vượt qua chiếc McLaren rồi.
Nhìn thấy Phương Dạ mặt mũi lạnh tanh ngồi trên ghế lái điều khiển vô
-lăng bằng một tay, Lưu Phỉ cảm thấy trái tim của mình tan nát.
Trong lúc chiếc xe van đã về đến đích, chiếc McLaren P1 vẫn còn đang ở giữa đường đua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!