Chương 11: (Vô Đề)

[Rupa]

Thẩm Tự trên giường rất cuồng nhiệt, giật phăng lớp mặt nạ nho nhã ban ngày, động tác càng lúc càng thô bạo. Hai cánh tay anh chống hai bên người tôi gồng cứng, tạo thành một đường cong mạnh mẽ. Anh ôm chặt lấy tôi, ghì lấy môi tôi mà hôn, hết lần này đến lần khác gọi tên tôi.

Khao khát, vui sướng, không nỡ, cả người tôi như bị thiêu đốt, thần kinh căng như dây đàn, thật sự không phân biệt nổi cảm xúc nào mãnh liệt hơn.

Cảm xúc cứ thế leo thang, những mảnh vỡ đá điêu khắc vụt qua tâm trí, gợi lên dục vọng, không một giây phút nào ngừng nghỉ. Tôi nghĩ chúng tôi là một đôi trời sinh, tôi và Thẩm Tự, chúng tôi như cấu trúc mộng – lộng khăng khít không thể tách rời.

Anh học địa lý, tôi học kiến trúc, cổ tay của chúng tôi đều rất vững vàng, không chỉ đơn thuần là vẽ được những đường cong tùy ý trên giấy.

Thật sự rất xứng đôi.

"Thẩm Tự, anh lừa em, lừa em lâu như vậy." Tôi ôm lấy cổ anh đầy mồ hôi, kéo anh lại gần mình hơn,

"Tin nhắn em gửi anh đều không trả lời… Anh cố ý trêu đùa tôi đúng không? Anh muốn lạnh nhạt với em, sau đó"bụp

"một cái xuất hiện, cho em một bất ngờ, muốn chơi trò lấy nhục làm vinh phải không?"

Anh vùi mặt vào ngực tôi thở dốc, ngón tay men theo đường cong eo tôi di chuyển. Tôi ghét sự im lặng của anh,

"Nói chuyện đi, nhìn em này, Thẩm Tự, nhìn em!"

Ừm. Thẩm Tự ngẩng đầu, vừa trải qua hai lần vận động quá mức kịch liệt, mí mắt anh ươn ướt, Là anh không tốt.

"Lại biến thành anh không tốt rồi, lời xin lỗi của anh thật qua loa." Tôi quay mặt sang một bên, nhắm mắt lại, Lừa emvui lắm sao?

"Không phải cố ý lừa em."

Giọng Thẩm Tự trầm thấp vang lên bên tai, vẫn cẩn thận như vậy,

"Chỉ là… không biết phải yêu em thế nào cho phải. Quá gần, sợ em thấy anh ồn ào vượt quá giới hạn; quá xa, sợ tình cảm của em dành cho anh nhạt phai, không còn nhớ đến anh nữa."

Tôi mò mẫm tìm kiếm ngực anh, áp tay lên đó,

"Dùng trái tim này là được rồi."

"Tiểu Cẩn, có phải anh rất thất bại không?" Thẩm Tự dùng tay mình bao lấy tay tôi, "Lúc nào cũng lo được lo mất, lúc nào cũng nhạy cảm thái quá, cứ khăng khăng giữ lấy một chút thành kiến, cuối cùng tự làm khổ mình, cái gì cũng không có được… Lúc một mình anh thường nghĩ, nếu có thể quay lại những ngày tháng trước kia thì tốt biết mấy, những ngày tháng ở bên em, chỉ có hai chúng ta… Tiểu Cẩn, em có biết không, quãng thời gian đại học là khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh.

"Thẩm Tự cong môi cười, nụ cười của anh vẫn đẹp như vậy, nhưng cũng thật buồn bã, như thể trong con người anh tồn tại hai con người hoàn toàn khác biệt,"Em biết là anh yêu em… phải không?Biết.

"Tôi gật đầu thật mạnh,"Em biết.

"Anh cúi người hôn tôi,"Vậy thì anh rất vui.Anh thật là, nhiều lời như vậy sao không nói sớm, để em một mình ở đó đoán già đoán non, xoắn xuýt muốn phát điên.Tôi oán trách anh,Lúc trên xe bus ở sân bay, anh nghĩ gì vậy?

Kiểu kiệm lời như vàng ấy, cứ như anh thật sự không quen biết em.

"Thẩm Tự nhìn tôi chớp mắt,"Anh đang mong chờ… em vẫn còn nhớ anh.

"Tiếng trống dồn dập khó chịu lại xuất hiện, tôi có linh cảm tiếp tục hỏi han sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì, bèn nói:"Vậy là em quá ngốc, không biết đập đầu vào đâu mà hỏng mất rồi.Đúng vậy, em chính là đập đầu vào đâu hỏng mất rồi mới thích anh.Thẩm Tự nhếch mép.Tôi đây cam tâm tình nguyện.Tôi cãi lại anh,Dù anh có biến thành cái dạng gì em cũng sẽ thích anh."

Tôi thật sự yêu anh từ đầu đến cuối, cho dù là những ngày tháng u ám đó, tôi vẫn yêu anh như vậy, cho dù Thẩm Tự… là một người thường khiến người khác phải đau đầu.

Kỳ thi đại học của học sinh kết thúc, hơn năm mươi tờ nguyện vọng cũng đã được điền xong dưới sự hướng dẫn của anh, người làm vườn Thẩm đáng kính của chúng tôi vẫn miệt mài làm việc không ngừng nghỉ.

Một đêm nọ, tôi giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng, phát hiện bên cạnh không có anh. Mở cửa phòng ra, tôi thấy anh lại đang cặm cụi làm việc trên bàn ăn.

Tôi đứng ở cửa phòng, lặng lẽ nhìn anh một lúc.

Thẩm Tự tay cầm bút, cúi gằm mặt, đang chăm chú viết gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!