HAND IN HAND (TAY TRONG TAY)
________________________
Cô nuốt nước bọt, mất một lúc để cắn cắn môi dưới; cố gắng để hiểu sự kiện không lường trước này. Cuối cùng cô cũng mở miệng và cố gắng gọi tên hắn nhưng tất cả những gì cô có thể thở ra là im lặng. Hoàn toàn và hoàn toàn câm nín. Đầu lưỡi hồng hào khẽ liếm nhẹ trên môi, miệng cô hình thành những từ ngữ không mạch lạc muốn nói với người đồng hành của mình chỉ càng khiến hắn làm cô khó chịu thế nào.
Một thông điệp đầy tâm huyết mà hắn đã nhận được khi xem xét vào đầu ngày hôm đó cô có thể tâm sự với hắn về hầu hết mọi thứ, còn giờ cô thậm chí còn không thể nói tên hắn.
Hai mắt cô trôi ngược xuống vết bẩn bên dưới đôi ủng của hắn; không thể giữ liên lạc bằng mắt với người mà cô không thể trò chuyện, và đánh giá bằng sự im lặng thông thường của hắn, cô tưởng tượng hắn hẳn phải cảm thấy như vậy – đặc biệt sau cách cô phản ứng với hắn. Sự giống nhau xung quanh họ gần như khiến cô nghẹt thở, những giữa tất cả sự yên tĩnh, tai cô bỗng nghe thấy âm thanh rời rạc của những giọt nước rơi.
Ánh mắt cô tập trung trên mặt đất nơi cô đang nhìn chằm chằm, và lúc này mới nhận ra trang phục bên dưới của hắn. Có vẻ như có nước nhỏ giọt từ chiếc quần hakama của hắn đến đôi ủng cao đến mắt cá chân. Sự bất thường về trang phục ẩm ướt của hắn đã thu hút sự chú ý của cô để rồi khiến cô phải dò xét đến những nơi khác trên trang phục của hắn. Hai đầu tay áo của hắn cũng ướt sũng, cô có thể phát hiện ra những sợi tóc ươn ướt bám trên vai hắn.
"Ngài bị ướt," cô lo lắng chỉ ra; không biết mình đã vô tình bắt chuyện với hắn. Một câu đầy bất thường để bắt đầu, nhưng không có gì khác thường hơn trạng thái xuất hiện của hắn. Thực tế hắn bị ướt như vậy cho thấy rằng hắn đã xử lý phần nào lượng nước trên người trước đó. Chỉ mới vừa đây, Rin suy luận nó không hề xảy ra cách đây mấy canh giờ kể từ lúc hắn chia tay cô. Cô không thể không tự hỏi liệu tất cả những gì hắn cần trước đây chỉ là ngâm mình để giải nhiệt?
Hắn lại với lấy cô lần nữa, một động tác bất ngờ khiến hơi ấm lòng bàn tay hắn lướt qua mu bàn tay cô. "Đừng," cô lầm bầm. Giọng cô lanh lảnh khi cong khuỷu tay lên rút cánh tay ra xa hắn hết mức có thể.
Không hề báo trước với cô, lần này hắn cũng thế.
Không phải sau những gì hắn thoáng thấy.
Bàn tay hắn mở rộng hơn nữa khi hắn phát hiện ra sự không sẵn lòng của cô đối với hắn, nhưng với tốc độ nhanh như cắt của hắn, hắn ngay lập tức nắm tay mình vào cổ tay nhỏ nhắn của cô. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi cô thậm chí không nhìn thấy cơ bắp hắn cũng chuyển động theo; nó nhắc nhở cô nhớ đến hắn có thể mạnh mẽ hơn cả trước đây nếu hắn muốn.
Khi ở trong vòng tay ôn nhu của hắn, cô nhanh chóng nhận ra ý định của hắn lúc hắn xoay lòng bàn tay cô, Rin vội quay mặt đi khi mắt hắn nhìn xuống những mụn nước bị bỏng đỏ thẫm hình thành trên da cô.
"Em bị bỏng," cô nghe hắn nói sống sượng, bỏ lữ tia giận dữ qua biểu hiện đặc trưng của hắn. Mấy ngón tay hắn nhấc lên, sượt qua bề mặt vết thương của cô với sự dịu dàng cẩn trọng mà cô chẳng thể phủ nhận mình yêu biết nhường nào. Cơn đau trở nên khó chịu rõ rệt trước khi hắn đến; sự nhức nhối nhâm nhẩm mà cô cảm thấy nó sẽ kéo dài tới sáng hôm sau, ngoài trừ lúc này thì cơn đau lại bớt đi vì một số lý do. Những mụn nước nhỏ li ti không còn trong đầu cô nữa.
Giờ đây, khi nhìn thấy hắn, cô có thể cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn, cảm giác như chiếc thắt lưng obi quấn quanh eo đang trở nên không thể chịu đựng nổi nữa.
"Không có gì," cô gạt đi sau nhiều lần cân nhắc có nên trả lời hay không. Cô cảm nhận hắn có phần trì hoãn lúc nghe cô trả lời, cô bắt lấy cơ hội liền rụt tay về. Cảm giác chạm vào hắn, mặc dù từng tuyên bố là không hề mong muốn, vẫn để lại cảm giác ngứa ran trên cổ tay cô. Mặc cho có sự đảm bảo, cô vẫn có thể thấy ánh mắt hắn nhìn thấu qua; như thể nhận ra rõ ràng lời nói dối của cô, và tìm kiếm câu trả lời mà cô miễn cưỡng đưa ra.
Cuối cùng cô nghĩ tốt nhất là dành cho hắn những gì mà tim cô mách bảo.
Ngón tay cô nhấc lên tìm kiếm bên trong nếp áo kimono. Đó là nơi cô giấu chiếc vòng cổ của mình trong lúc trò chuyện với bà Kaede. Cô không nghĩ mình có bất cứ lý do nào để đưa nó ra sớm như vậy, rồi đột nhiên sự trở lại đáng kinh ngạc của hắn trở nên rõ ràng với cô.
"Là vì cái này," cô đưa vật trang trí của mình ra cho hắn. Môi hắn khẽ rung trong một cái nhíu mày trở nên nghiêm trọng hơn; rõ ràng cô đã tự làm hại mình vì điều gì đó quá tầm thường. Chuỗi hạt đã bị cháy xem phần nào; một sự phá hủy không lường trước mà hắn không nghĩ cô có khả năng, nhưng dù sao thì chuỗi hạt vẫn giữ được vẻ sáng bóng, trắng trẻo của nó.
Cô giục chiếc vòng cổ về phía hắn, ánh mắt hắn đong đầy nghi hoặc chứng kiến cử chỉ khó hiểu của cô.
"Có phải ngài trở lại về cái này không?" Cô thắc mắc.
Có vẻ sự thiếu suy nghĩ của cô dường như khiến hắn phiền lòng. Cả gương mặt hắn trở nên nhăn nhúm. Hắn bắt chước những hành động trước đó của cô, đưa tay lên giữa nếp gấp áo kimono. Hành động khiến cô hoàn toàn phải chú ý không ngờ hắn sẽ nói khi làm vậy.
"Nó là của em," hắn nói với cô; câu trả lời khiến đôi môi cô mím chặt, và rồi cô thấy bàn tay hắn rút lại với một chuỗi hạt màu đen nằm giữa những ngón tay hắn.
"Còn như cái này là của ta."
Hắn giơ chiếc vòng cổ lên để cô tự nhìn; một câu nói đáng ngạc nhiên khác phát ra từ giọng nói khàn khàn của hắn. Lời nhận xét đầy sở hữu của hắn khiến cô bất ngờ, cảm giác hối hận chạm vào làn da nhạy cảm của cô khi cô nhận ra nó chỉ mới vài canh giờ trước, chiếc vòng cổ của cô dường như được hắn tặng mang hình dạng tệ hơn so với cái mà cô dám chắc hắn giữ gìn.
Những viên ngọc đen tỏa sáng rạng rỡ bên đống lửa, một lần nữa, Rin lại xác nhận suy nghĩ trước đó của cô rằng hai nửa viên ngọc của họ là hai mảnh của một biểu tượng âm dương hoàn hảo.
Một khoảnh khắc thật dài trôi qua trước khi cơ thể hắn dịch chuyển; đó là hành động bất ngờ khiến cô lùi lại để tránh hắn chạm vào mình. Thay vào đó, cô chứng kiến hắn quỳ xuống trong một khắc để nhấc thanh kiếm lên khỏi mặt đất. Lúc cô ngã xuống khi nãy, thanh kiếm đã rơi xuống cùng cô, và rơi bộp xuống đất. Hắn chắc chắn đã trở nên thiếu kiên nhẫn, cô đoán thế, và quyết định tự mình cầm nó lên không phải chờ đến cô. Cô không có động thái phản kháng; sau cùng thì nó là của hắn ngày từ ban đầu.
Ý nghĩ mờ nhạt về việc hắn rời đi một khi tra thanh kiếm vào vỏ xong mang đến sự trống rỗng không thể giải thích được trong cô. Cô nghĩ mình có thanh kiếm vừa để tâm vừa là niềm an ủi cho cô trong khoảng thời gian buồn bã. Có quá nhiều câu hỏi – bình luận – trả lời muốn trượt ra khỏi môi cô, vậy nên cô quyết định thay vào đó hãy thử thảo luận về chủ đề trước đó, cô gần như thất bại trong việc diễn tả bằng lời.
"Ngài làm gì ở đây vậy?" Cô lên tiếng hỏi khi thấy Tenseiga cuối cũng đã nhét vào vỏ.
Hắn nhìn cô; dường như đang lạc lối trong suy nghĩ làm thế nào hắn nên nói câu trả lời của mình cho cô đây. Đôi mắt Rin thu hút ánh nhìn từ khuôn mặt hắn khi hắn không có phản ứng ngay mà chỉ nhìn vào eo hắn. Vũ khí của hắn lại xuất hiện trở lại; một cái với mục đích duy nhất là lấy mạng và một cái là thanh kiếm cứu người. Sự gắn bó với Tenseiga của hắn trở nên rõ ràng với cô khi mà cô đã biết chính là cô sẽ sử dụng nó nếu như được trao quyền sức mạnh.
Nhìn thấy niềm háo hức trong cách hắn xử lý thứ gọi là vũ khí "không mong muốn" của mình gần như thúc giục khóe môi cô cong lên, Rin nhận thấy mắt hắn nhìn một hồi lâu bất thường vào thanh kiếm của mình. Hắn đã có hành động tương tự trước đó trên cánh đồng, lúc này cô tự hỏi liệu có điều gì đó giữa thanh kiếm với hắn mà cô không biết không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!