HAND IN HAND (TAY TRONG TAY)
___________
Bủa vây giữa bóng tối, một kẻ cô độc đắm mình trong tàng cây mỏng manh. Hắn hạ thấp phòng thủ của mình xuống, hòa mùi hương của hắn với mùi thơm riêng biệt của khu rừng, và thay đổi luồng yêu khí đáng chú ý xoay quanh hắn cho đến khi nó trở nên khó mờ nhạt với những kẻ phát hiện ra sự hiện diện của người khác không chỉ bằng mắt. Cảm giác mình như tên bán yêu thấp kém lờ mờ xuất hiện trong tâm trí, nhưng Inuyasha không phải là lý do cho việc tên anh trai của hắn phải che dấu đi bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của hắn – đúng hơn – đó là bà lão pháp sư mà Sesshomaru nhận ra ngay từ đầu khi hắn tiếp cận gần ngôi làng.
Lửa trại thường có nghĩa là mọi người tụ tập lại với nhau, do đó hắn cảm thấy chính là lý do Rin ở gần đây. Khi khung cảnh trở nên rõ ràng qua những tán lá, hắn thấy mình vừa đúng vừa sai. Đám đông những gương mặt mà hắn nghĩ mình sẽ phải đi tìm kiếm đã bị cắt ngắn chỉ còn lại hai con người, hắn ngay lập tức phát hiện ra một trong số họ là Rin.
Hắn chọn cách xuất hiện ngay lúc hắn cảm thấy hơi ấm của ngọn lửa làm khô hơi ẩm dưa thừa vẫn còn đọng lại, nhưng khi kiểm tra thêm, hắn nhận thấy một cuộc trò chuyện điên rồ mở ra cho thấy Rin đã thể hiện cử động tay đầy kích động và những lời nói mà hắn cảm thấy háo hức lắng nghe. Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên hắn nghe lén cô, nhưng một lỗi lầm luôn khiến hắn rơi vào trạng thái hối hận.
Tuy nhiên, điều đó đã không ngăn được hắn ra xa nơi đầu làng, nhưng cái cây mà hắn tìm thấy nơi ẩn nấp chỉ cách người con gái hắn quan tâm vài mét, và đôi tai nhạy cảm của hắn dễ dàng bắt được cuộc trò chuyện của cô.
"Thật tàn nhẫn làm sao bởi cháu chưa bao giờ cân nhắc đến cảm nhận của ngài nếu ngài nhìn thấy làn da cháu – cơ thể cháu xấu xí đi trước mặt ngài."
Hắn đã chuẩn bị tinh thần nghe tất cả những lời nhận xét cay đắng cô nói về hắn; không bao giờ hắn lại ngờ mình sẽ nghe thay vào đó là những lời kia từ miệng cô. Hắn cố gắng chối bỏ sự khó chịu trong mình; sự đau đớn dữ dội trong lời nói của cô đã dập tắt những tham vọng nhỏ bé mà hắn tập hợp lại để xuất hiện trước cô lần nữa.
"Để rồi chứng kiến sự bất lực khi phải nhìn cái chết của cháu rời xa ngài."
Phải rồi, mỗi một chút e ngại mà cô đang cảm thấy hẳn phải là kết quả từ việc hắn đã hành động trước đó; hắn đã tính đến sự tạm thời của cô nhiều lần hơn cả hắn có thể đếm được. Cho dù kết quả thế nào, sau đêm nay mặt trời vẫn sẽ mọc và cô sẽ già thêm một ngày; dành cả đêm để có thể thưởng thức ngắm nhìn gương mặt cô mãi mãi thay vào đó lại tràn ngập cảm giác kiểm tra thực tế của hắn. Hắn không cần phải nhìn thấy nó – ngửi nó – để biết cô lại đang khóc.
Khóc vì chính những lời mình nói, ký ức về hắn, hay thậm chí của cả hai người; hắn không chắc lắm.
"Ngài ấy đã đúng, điều này là tốt hơn cả."
Gót chân hắn vội vàng lùi lại; nhưng thể có bóng ma trong rừng đang quấn lấy chân hắn cứng ngắc để rồi kéo hắn từ phía sau để quay lại trên chính bước chân mình. Hắn đã cố gắng tách ra khỏi cuộc trò chuyện giữa họ; và khi đáy mắt hắn nhìn xuống đầu gối bà lão, hắn lập tức quay gót. Cô đã đồng thuận với quyết định đầy hối tiếc của hắn; biểu hiện đau lòng sắp diễn ra của cô khiến hắn chỉ còn tập trung vào tiếng nức nở thì thầm của cô với mong muốn ở đâu đó hắn nghe thấy được âm thanh của hi vọng sẽ xóa tan lớp sương mù trong trái tim cô, để cho hắn cơ hội bước vào tim cô.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ phải cực kỳ chăm chú lắng nghe câu trả lời của bào lão pháp sư bởi hắn không bao giờ ngờ rằng bà ta sẽ gợi lên bất cứ điều gì không đồng tình với tâm lý của Rin. Hắn nhận thức rõ nỗi thất vọng của cô về sự tiến triển gần đây trong mối quan hệ của họ – nếu hắn cần một lời nhắc nhở về việc bà ta không ưa mình, hắn lại nghĩ đến thời gian bà ta dám nói dối hắn để chuyển hướng hắn tránh xa khỏi việc đồng hành với Rin, và rồi trốn tránh hắn như thể hắn không tốt đẹp hơn gì con gấu mèo rác rưởi.
Bà lão pháp sư đê tiện... nhưng hắn không thể phủ nhận rằng chính ý kiến bằng lời nói của bà Kaede đã khiến hắn phải gửi Rin đến sống giữa những con người cùng địa vị nhiều năm về trước. Một quyết định mà hắn không bao giờ thấy hối hận; và vì ý kiến phiền hà của bà ta đã hun đúc nên người con gái mà hắn trân trọng nhất trong cuộc đời, Sesshomaru cho phép bản thân mình thuận theo phản ứng của bà Kaede – nhận ra rằng mình có thể đã bỏ lỡ vài câu.
Có phải cháu muốn hắn là con người không?
Hắn nhìn qua vai; sự quan tâm của hắn đã hoàn toàn chiếm giữ lấy. Hắn nhớ cô từng hỏi hắn một câu tương tự vào cái đêm hôm đó; hắn hi vọng câu trả lời trung thực của mình đủ làm cô thỏa mãn, và sau khi thấy phản ứng của cô, hắn cứ ngỡ nó có tác dụng. Cô đã cho hắn thấy vô số phản ứng để nhận thức đêm đó.
Nhưng, không –
Không có lấy một tia hoài nghi chiếu trong mắt ẩn hiện trên gương mặt hắn khi hắn nghe thấy câu trả lời của cô
Cháu yêu ngài như là một yêu quái...
Đôi vai cứng lại của hắn hóa mềm nhũn; hắn bỗng hơi loạng choạng. Hắn không còn cảm thấy chút sức lực nào để có thể kéo cơ thể hắn trở lại trong bóng tối; như thể lời tuyên bố của cô cắt xuyên qua những cái bóng đan xen quanh hắn. Hắn hồ như không thể biết nếu những gì hắn nghe là thật. Sau tất cả những sự kiện xảy ra, hắn thật sự cần cân nhắc rằng tâm trí hắn có thể lại đang đánh lừa hắn, nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất mà hắn tin chắc chính là thính giác vượt trội của hắn không bao giờ sai.
Hắn dồn hết lực vào chân xoay mạnh người lại, và mặc cho dòng chảy bi kịch hiện ra trong tương lai, hắn muốn tin rằng không có sự lừa dối trong những gì hắn nghe thấy.
Hành động và tuyên bố ngây thơ của cô đã ám chỉ hắn quan trọng với cô như thế nào; nhưng cô với hắn. Lời thú nhận bằng lời nói của cô không phải là điều hắn dự đoán; chủ đề tình yêu không phải là điều mà hắn nghĩ để thưởng thức. Bên cạnh đó, câu nói của cô – trong khi kích động – có thể đã bị phân chia thành nhiều lý lẽ. Từ này không quá phổ biến trong vốn từ vựng của cô.
Vì hắn biết cô từng nói đến "tình yêu" của mình dành cho vạn vật; những tia nắng mặt trời, mùi mưa, một bông hoa nào đó, tiếng cười của trẻ thơ... hắn có thể đứng đây cả đêm để thêm vào danh sách. Cô không nhất thiết phải hướng bất cứ điều gì về phía hắn, đúng hơn là về giống loài của hắn. Bởi thế, hắn không ngừng suy nghĩ.
"Tám lần ta mời hắn đi, và cả tám lần hắn đều quay lại; tất cả là vì cháu..."
Ôi thần linh ơi, bà già có vui mừng khi nhớ lại sự sỉ nhục của mình không, hắn nghĩ bà ta buộc phải làm thế nếu bà ta quyết định rò rỉ thông tin ra cho Rin, để tất cả mọi nghe, đều nghe thấy. Chỗ đứng của bà Kaede trong cuộc đời cô gái trẻ là thứ khiến móng vuốt hắn không xẻ qua lớp da mỏng manh của bà ta trong cuộc gặp mặt đầy giận dữ đó. Bà ta hầu như không xứng đáng để coi là mối đe dọa.
Trên thực tế, hắn cảm thấy linh lực của bà già pháp sư đã trở nên suy yếu đáng kể kể từ lần cuối hắn để tâm đến bà ta.
"Bởi vì nếu ta – là người phụ nữ mà hắn đủ tin tưởng để giữ trọn lấy thì – chẳng có gì ngăn nổi hắn muốn được nhìn thấy cháu, Rin ạ. "Vì thì cũng chẳng có linh cảm chết chóc nào có thể giữ hắn khỏi cháu cả."
Lông mày hắn nhướng lên nặng nề hơn. Một câu nói khác mà hắn không mong đợi được nghe, và việc nhận ra bà Kaede đang có ý định giữ cho niềm hi vọng của Rin không bị phai nhạt khiến tên Khuyển yêu không biết rằng mình đã lộ ra một tia yêu khí tuột khỏi tầm kiểm soát của mình.
"Giờ là lần thứ hai hắn rời xa cháu... Vậy nên, cần phải có lý do cho hai lần hắn hắn sẽ quay trở lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!