Bà Kaede nắm chặt cây cung của mình hết mức có thể, cố gắng nắm bắt tuyên bố của Rin để hiểu và lý do với những gì của cô
- tình yêu vô vọng của một đứa trẻ. Mặc dù vậy cái nhìn mà cô gái thể hiện ra lúc này, bà Kaede chắc chắn mình đã từng nhìn thấy, nhưng không thể nhớ được ở đâu.
"Ai da," bà gật đầu. "Ta biết tình cảm của cháu dành cho Sesshomaru
-sama là..."
Lời bà lại ngừng giữa chừng lần nữa.
"Sesshomaru," Rin sửa lại, vẻ mặt cương nghị của cô không hề lay chuyển.
"Cháu yêu Sesshomaru."
Chính là nó; như thể cơn gió bất chợt mang theo cùng ký ức bị lãng quên mà bà Kaede đã bỏ qua. Cái nhìn chằm chằm đầy tinh thần của Rin đưa bà trở lại thời kỳ mình còn là người phụ nữ với mái tóc hoa râm vẫn còn rất trẻ và rất bối rối trước quyết định kỳ quặc của chị gái mình khi từ bỏ vị trí là nữ pháp sư của ngôi làng. Khi đối mặt với Kikyo trong cái đêm đó, bà Kaede nhìn thấy ánh mắt của Rin phản chiếu lại đúng ánh mắt của chị gái bà khi chị bà đã lặng lẽ bày tỏ cam kết với Inuyasha.
Bà Kaede biết rằng dù cho có nói đến bất kỳ người đàn ông nào khác thì cũng sẽ chỉ truyền từ tai nọ sang tai kia mà thôi; cô bé Rin của bà không còn là đứa trẻ nữa và cảm xúc của con bé đã được định hình.
Cái tin đó không làm giảm bớt mối quan tâm của bà dành cho cô; Bà lão pháp sư đã nghe qua rất rất nhiều chuyện đáng tiếc xoay quanh hành động của Inuyasha hay là Jinenji. Những khó khăn họ phải vượt qua, và trên hết là những đau khổ mà họ phải chịu đựng khi mất cha mẹ trên đường đi. Có một vài bán yêu lang thang ở các nơi, bà Kaede đã đặt vị trí của mình như là một nữ pháp sư lên hàng ngũ để suy luận ra rằng không ai trong số những sinh vật đáng thương đó có được sự ủng hộ của cả hai cha mẹ để dẫn lối cho họ. Bà lão già đã biết chính xác tại sao lại như thế, để rồi tự hỏi liệu Rin có quên được cuộc sống khốc liệt phải đưa ra cho những người tìm kiếm mối quan hệ không thể chối cãi với những sinh vật không bị ràng buộc bởi cùng một thế giới.
"Nhưng, cháu biết bà nói đúng," lời tuyên bố bất ngờ của Rin, một cụm từ khiến bà Kaede sững sờ khi cô gái đồng hành của bà lại tiếp tục đổ thêm vào những lo lắng ẩn giấu trong trái tim của cô gái trẻ. "Cháu thừa nhận tình cảm của mình, nhưng cuối cùng thì vẫn còn rất nhiều điều cháu không biết về ngài. Những điều về tham vọng trong quá khứ, về tương lai của ngài mà cháu không nên bận tâm đến nhưng cháu... cháu có thể không bao giờ biết ngài có một người mẹ mà người ấy không phải là người xuất hiện ở gần cháu và Jaken đã nói cho cháu biết cha ngài đã qua đời từ lâu..."
Rin đứng lên, đôi môi cô vẫn còn ngập ngừng và giờ cơ thể cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc thể hiện ra những nỗi khó khăn riêng của mình. Cô đi qua đi lại trước tầm mắt của người đang ngồi lắng nghe cô nói; tay cô vẽ lên những hình ảnh ngẫu nhiên trong không khí trong lúc cô nói chuyện, và đôi mắt cô đảo liên tục từ hướng này sang hướng khác.
"Cháu yêu nó... Nó giống như một giấc mơ vậy, cháu... cháu đã không hề biết gì về thế giới bên ngoài chừng nào chúng cháu vẫn còn quanh quẩn bên nhau và... và cháu đã từng nghĩ chúng cháu có thể tạo ra cuộc sống từ sự thiếu hiểu biết đó, nhưng mà... cháu chưa bao giờ lại thấy mình sai lầm đến thế... tối nay thế giới đã khiến cháu hiểu ra."
Rin liếm môi nhẹ một cái; đôi mắt cô chớp chớp khi cô ngước đầu lên nhìn bầu trời.
"Có quá nhiều sự khác biệt khiết chúng cháu tách biệt nhau hoàn toàn; đó là địa vị của chúng cháu trong cuộc sống này, giống loài của chúng ta... và sự tử vong của chúng ta. Ngài gánh vác niềm tự hào có thể cạnh tranh với tất cả các lãnh chúa khác trong thế giới, còn ở đây cháu chỉ gánh trên vai nhưng chiếc giỏ tre và thùng nước. Cháu thực sự là yếu ớt khi so sánh với những người khác... Cháu thiếu hẳn sự quyết đoán như chị Sango và khả năng tâm linh như chị Kagome, cháu chợt nhận ra rằng nhiều kẻ sẽ tận dụng sự an toàn của cháu để lợi dụng ngài. Ngài có thể sẻ đôi đất làm hai mảnh nếu ngài muốn; trên mặt đất có thể bị nhuốm đỏ bởi bất kỳ dòng máu nào mà ngài chọn, nhưng cháu đã từng nhìn thấy cách ngài rút thanh kiếm của mình ra vì cháu... Làm sao cháu lại mù quáng đến độ không nhận ra những rắc rối mà cháu đã tạo ra cho ngài?"
Rin hít vào một hơi thật sâu, "Cháu không thích nghi ngờ sức mạnh của ngài... ngài muốn cháu sống hết mình theo cách cháu muốn, và cháu cũng muốn điều tương tự như thế cho ngài..."
Những ngón tay cô khẽ cuộn lại, và đôi môi cô bắt đầu run rẩy khi nói.
"Ngài sống không cần cháu, bà biết không bà?" Rin gượng cười, "Bà có tin là cháu chưa bao giờ từng nghĩ nhiều về vấn đề này cho tới tận tối nay không bà? Cả đời cháu hẳn phải là cơn gió nhẹ thoảng qua ngài... Cháu đã từng chỉ nghĩ về việc cháu sẽ buồn như thế nào lúc dõi theo gương mặt vẫn còn trẻ trung của ngài, trong khi phản chiếu lại của cháu thì hiện ra hình ảnh ai đó đang gợi nhớ và dần dần già đi.... cứ nghĩ cháu đã muốn ngài ở bên cạnh mình mãi mãi."
Cô chẳng thể ngăn nổi cổ họng đang khô khốc như muốn nứt ra của mình; thanh âm của cô thấp dần, "Cháu tàn nhẫn quá không khi đòi hỏi ngài là mãi mãi mà chính cháu lại chẳng thể giữ nổi..."
Một giọt lệ ẩm ướt lăn dài trên má cô, "Thật tàn nhẫn làm sao... bởi cháu chưa bao giờ cân nhắc đến cảm nhận của ngài nếu ngài nhìn thấy làn da cháu
- cơ thể cháu xấu xí đi trước mặt ngài." Rin di chuyển ánh mắt khỏi những ngôi sao đang nằm rải rác đến người bảo hộ của mình, người đang nhìn lại cô với ánh mắt chán chường, "Để rồi chứng kiến sự bất lực khi phải nhìn cái chết của cháu rời xa ngài."
Những giọt lệ nhỏ xuống từ khóe mắt cô; tay cô không buồn đưa lên để lau chúng đi.
"Ngài ấy nói đúng..."
Cô vẫn gắng gượng đứng vững cho đến khi nỗi u ám nơi con tim khiến Rin đau đớn quỳ gục xuống đất lần nữa; Hai gò má ẩm ướt của cô ngay lập tức tìm đến sự an ủi trên đùi người bảo hộ khi giọng cô gần như chỉ còn là tiếng thì thào.
"Điều này là tốt hơn cả."
Bà Kaede tiếp tục quan sát mà không ngắt ngang lời cô; Những suy nghĩ trước đây của bà về việc Rin có nhận thức được những khó khăn sẽ xảy đến với lời thú nhận của mình dường như đã được giải quyết hay chưa, bà lão tự mắng mình vì đã quá nghi ngờ về sự trưởng thành của Rin. Dẫu vậy, chẳng hề mấy hài lòng trong việc nghe những gì cô đang nói ra những lời đầy hứa hẹn; không phải vì nó liên quan đến những giọt lệ của cô
- nỗi buồn của cô.
Đây không phải là cách bà muốn cô gái trẻ tìm ra quyết tâm của mình, bà Kaede đã lường trước sự thật vọng trong lòng và thậm chí đã nhìn thấy trước việc quay đầu lại với ý tưởng lấy chồng của con người, nhưng bà thầm tưởng tượng thời gian sẽ làm giảm đi phần nào tính cách bướng bỉnh của cô và rồi đến năm sau đó, mối quan tâm của bà lão về tương lai gia đình của Rin sẽ được giải quyết với một cuộc hôn nhân.
Lúc này, khi bà nhìn thấy những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống đất, bà lão pháp sư không thể không cảm thấy bắt buộc
- thay vào đó
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!