Chương 94: Market Mayhem (chap 9 - Phần 4 End)

[Rất xin lỗi cả nhà, do... tàu hỏa nhập ma, tập 10 chap 9 có 4 phần lận, hôm nay có time mới check lại các bài post trước, thì tập 10 chap 9 mình mới đăng có đến phần 3, hôm nay đăng bổ sung phần 4 end nha!!!! ごめんね :D]

SOME FOOLS NEVER LEARN (CÓ NHỮNG SỰ NGỐC NGHẾCH KHÔNG BAO GIỜ HỌC ĐƯỢC)

Translator: Dương Từ

__________

Lời nhận xét mơ hồ, như thể còn ẩn ý gì đó. Dù Sesshomaru không công nhận thì sự thật là hắn không phải khuyển yêu duy nhất chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng. Bóng tối ẩn dưới những từ ngữ đã tiết lộ một lời thú tội, một lời thú tội mà Sesshomaru không thể tin được lão yêu quái sẽ thừa nhận; rằng Khuyển Đại tướng hoàn toàn không đủ mạnh mẽ. Cho dù ông có là huyền thoại thì cuối cùng những thách thức đe dọa chia cách ông và Izayoi cũng đã chiến thắng. "Chúng ta nhận thức được những rủi ro, nhưng đến phút cuối thì tương lai của chúng ta không thuộc về thế giới này."

Lần này Sesshomaru là người im lặng thật lâu; một phần trong hắn sửng sốt. Nếu trước đó hắn không bị thuyết phục xem xét lại quyết định của mình thì chắc chắn lúc này hắn cũng sẽ không. Nhưng ngay lúc những gì được nói ra xứng đáng là một bài khích lệ; thì giờ đây hắn lại thấy bối rối hơn bao giờ hết...

"Nhưng các con thì được," Khuyển Đại tướng nói tiếp.

Người cha, như thể nhận ra mình chỉ càng làm cho mọi sự thêm rối rắm, chọn bắt đầu lại từ chỗ ông đã bỏ lửng để làm rõ quan điểm của ông. "Con đã tự đứng trên đôi chân của mình như một Đại Khuyển yêu ngay lúc này Sesshomaru." Môi hắn hé mở khi nghe tên mình; không ai khác có thể xứng với cách mà cha hắn gọi. "Con đã vượt qua nhiều thứ," một thoáng hài lòng trong giọng nói của ông, "Con đã vượt qua ta."

Sesshomaru cảm giác mí mắt mình khẽ nhắm lại khi được công nhận, trong lúc vẫn giữ im lặng khi cuộc nói chuyện tiếp tục. "Con bé cũng vậy, mạnh mẽ... thậm chí lúc này đây, sau tất cả những gì con bắt con bé trải qua ta vẫn cảm nhận được ý chí chiến đấu của con bé vì con -"

"Ta không cần cha nói cho ta những gì ta đã biết," Sesshomaru thẳng thừng ngắt lời; cánh tay nâng lên để có thể tập trung vào mảnh trang sức trong bàn tay mình, "Ta biết cô ây không giống bất kỳ ai." Trong khi tỏ vẻ tự tin quá mức, hắn đã nói dối. Hắn không thể không tự hỏi lời tuyên bố đó có đúng không; Rin có dũng khí chấp nhận hắn quay lại với cuộc đời cô không? Hắn không thể trách cứ ai khác ngoài bản thân mình nếu cô quyết định ngược lại.

Ra đi và sum họp trong cùng một đêm; tất cả tạo nên một câu chuyện tệ hại chờ được kể.

"Thành thật mà nói," người đồng hành của hắn tán thành, "Chưa từng có chuyện kể về một mối tình tốt đẹp giữa hai thế giới. Con biết điều đó rõ như ta." Sesshomaru dán mắt vào chiếc vòng cổ, tai hắn lắng nghe với cảm xúc buồn chán tệ hại, "Và sẽ không bao giờ có nếu con không phá dỡ hoàn toàn những rào cản xung quanh bản thân. Loài người nhiều nhất chỉ có thể làm suy yếu nó, phần còn lại tùy thuộc vào con."

"Thứ được gọi là "rào cản" chính là cốt lõi của khả năng tự kiểm soát; sức mạnh của ta."

"Vậy thì con là một tên ngốc khi tin rằng trái tim mình không đóng vai trò gì." Giọng nói cứng nhắc hiển hiện sự hung bạo lại xuất hiện; nhiều kẻ sẽ run lên khi nghe âm thanh vang như sấm cuộn tràn trong lưỡi ông, nhưng Sesshomaru sớm học được từ khi còn trẻ là không bao giờ cúi đầu sợ hãi trước cơn bão.

"Trái tim ta không liên quan gì ở đây. Cha mới là tên ngốc khi để ý niệm đó chôn vùi thân thể mình dưới lòng đất." Nếu hắn còn trẻ hơn hẳn là hắn sẽ phải nỗ lực né tránh cú đòn đến từ phía sau đầu; nhưng rồi chẳng hề có hành động bạo lực kiểu đó. Cái hắn nhận được còn tồi tệ hơn; sự thất vọng không thể bác bỏ thổi qua hơi thở bực tức của cha hắn khiến hắn ước thà chịu bạo lực thể xác còn hơn.

"Ta biết con ích kỷ, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ con sẽ đặt sự an toàn của bản thân lên trên người mà con tự nhận rằng con muốn được bình yên."

Tiếng gầm như sấm phủ nhận, "Cô ấy an toàn hơn nếu không có ta."

"Đó là những gì con nghĩ ư?" Tiếng cười khẩy chọc qua lỗ tai nhạo báng hắn đến tận xương tủy. Có gì buồn cười chứ, Sesshomaru tự hỏi khi hắn nguyền rủa hiện thực rằng hắn thừa hưởng đúng kiểu cười tự đắc đó.

"Con có từng để tâm nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngôi làng bị tấn công?" Sesshomaru lập tức nhớ đến những con yêu quái gấu – màn sương đã làm trôi sạch mùi của chúng trên cơ thể hắn – cho dù chúng nguy hiểm đối với khu vực con người thì cũng khó được coi là một thử thách. "Đứa con trai bán yêu của cha có ở đó." Inuyasha thường chỉ có sự tập trung của một con tinh tinh với đầu óc hạn hẹp, nhưng việc huấn luyện cùng thanh kiếm của cậu ta đã tiến bộ qua thời gian là điều mà Sesshomaru công nhận.

"Inuyasha đã có người để bảo vệ," cha hắn chỉ rõ. Dù đã nghĩ tới chủ đề đặc biệt này trong đầu trước đó; Sesshomaru suy ngẫm khả năng còn lại khi Inuyasha thất bại trong việc giữ Rin khỏi nanh vuốt thèm khát của cái chết. Hắn đã nghe kể việc tóm lấy con người trước khi họ đến độ tuổi chín chắn già đi là truyền thống của cõi chết. Rin là một ví dụ điển hình khi xét đến việc cô ấy thường xuyên may mắn khi gặp sứ giả địa ngục... đương nhiên là với sự giúp đỡ của hắn.

Có lẽ hắn đã cho anh chàng bán yêu và nhóm của anh ta quá nhiều sự công nhận; Inuyasha và nữ pháp sư có cả ngôi làng phải trông chừng, nhà sư đã không còn hang gió nguy hiểm của anh ta và nữ chiến binh diệt yêu đã phần nào trở nên mềm yếu suốt những năm tháng yên bình bên gia đình. Kohaku là một người bảo vệ có thể chấp nhận được, nhưng Sesshomaru nhớ lại anh ta cũng thường xuyên thực hiện những chuyến đi xa như bản thân chúa khuyển. Giờ đây khi nghĩ quá nhiều về vấn đề này, tất cả làm hắn phiền nhiễu là những hình ảnh về mỗi mối nguy hiểm mà Rin có thể tự đưa bản thân dính vào.

"Hay kẻ giết cô ấy sẽ rất có thể chính là bản thân cô, con đã từng nghĩ tới điều đó chưa?" cha hắn nhạo báng.

"Nếu tên bán yêu đó không bảo vệ được cô ấy-"

"Người chịu trách nhiệm cho cái chết của cô ấy sẽ không phải là Inuyasha," cha hắn xen vào không cho tranh cãi. Sesshomaru không thích cách mà cuộc nói chuyện diễn ra; như ý thức kiểu déjà vu hắn biết điều gì sẽ đến tiếp theo.

"Người đó là con."

Sesshomaru cuộn chặt những ngón tay trong lòng bàn tay; làn da bị chọc thủng bởi móng vuốt của hắn chẳng là gì so với những vết thẹo đang xé toạc lương tâm của hắn.

"Con mới là người không ở đó để cứu cô ấy."

Hắn cảm nhận sự nhói đau của những lời tương tự tuôn ra từ miệng của chính hắn nhiều năm về trước để giễu cợt Inuyasha vì đã đánh mất tình yêu đầu. Tầm nhìn mờ đi bởi sắc đỏ thẫm, khi nỗ lực nhắm mắt để giữ bình tĩnh thì hắn lại thấy lướt qua một khung cảnh mà chỉ địa ngục mới có thể tạo ra. Một thân xác nằm bất động phía trước; mái tóc đổ như thác xuống làn da trần của cô – làn da quá trơn láng không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào của tuổi già.

Hắn có thể ngửi được mùi rượu trên môi cô; chai sake quét sạch ký ức hắn trong khi cánh tay cô ôm chặt lấy thanh kiếm bị ruồng bỏ. Rồi, một bia mộ nhô lên từ một gò đất còn mới; một ngôi mộ đơn độc kể câu chuyện về một linh hồn đi lạc được chôn bên dưới bóng một cây anh đào già. Hắn đứng cạnh ngôi mộ, cầm một bó hoa với tất cả những loài hoa cô thích nằm nổi bật trong tay, rồi những cánh hoa héo tàn bên dưới được từng con gió mang đi cùng với giai điệu của một bài hát ru lẻ loi.

"Sesshomaru, hãy tự trách mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!