Summary: Với hình ảnh cả gia đình mình bị sát hại, làng xóm bị phá hủy, và đám sơn tặc sẵn sàng lấy mạng cô; Rin run rẩy hoảng sợ biết rằng không có ai ở đó để cứu cô lúc này.
Cô không biết chính xác điều gì đã khiến mình thức giấc đêm hôm đó. Có lẽ đó có thể là tiếng thét của dân làng, hoặc cũng có lẽ là tiếng thét "Rin, thức dậy!" của mẹ cô. Khoảnh khắc cô mở mắt ra, đập vào mắt cô là hai màu cam, đỏ đến cùng một lúc như vậy chỉ có thể có nghĩa một điều.
"Cháy," cô nghĩ, nhà cô đang cháy. Mẹ túm lấy tay cô thật chặt và trước khi cô biết chuyện gì đang xảy ra, cô đã đứng túm tụm với gia đình mình bên ngoài căn lều đang rực cháy. Mắt Rin trông thấy nhiều người dân khác hoảng loạn với những túp lều của họ cũng đang cháy đổ rạp xuống đất.
Rin không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Những túp lều cháy, từ trái qua phải mọi người đều la hét. Mãi cho tới khi tiếng thét của bọn trộm, lũ cướp đêm, và đám sơn tặc vang đầy tai, cuối cùng cô cũng biết tình hình thực tại.
Cô cảm thấy cánh tay trái mình bị kéo lại bởi mẹ, và cô nhìn thấy cha dẫn cả gia đình theo hướng vào rừng. Trong khi anh trai Rin chạy bên cạnh cha, đứa em trai thì được mẹ bế lên. Trên đường đi Rin nhận thấy những người đàn ông trong bộ áo giáp xù xì đang cố xông vào kho tích trữ của làng.
Làng cô vừa kết thúc mùa trồng lúa. Tất cả những bao gạo đều được chất trong kho, và với Rin chúng có thể lấy tất cả. Cô chỉ muốn cô và gia đình mình được sống sót.
Tuy vậy có vẻ như không có nơi nào để chạy thoát, mỗi chỗ rẽ gia đình cô đi lại có một người khác bị giết trước mắt họ.
Mắt cô bắt đầu rưng rưng khóc khi thấy máu chảy tràn từ những người hàng xóm láng giềng của mình. Cô không thể hiểu tại sao. Tại sao chúng phải giết người, không phải cướp hết mọi thứ chúng có thể đoạt được trên tay là đã quá đủ cho tất cả những người đàn ông đó sao? Của cải, thóc gạo, hàng hóa, mạng sống.
Làm sao những người dân sợ hãi kia có thể chống trả lại được chứ. Tại sao lại phải đổ máu? Có phải chúng chưa cướp đủ, có nhất thiết phải giết người không cần lý do.
Nước mắt rơi lã chã khi cô chứng kiến có quá nhiều người bị tàn sát. Bạn bè và hàng xóm, tất cả đều bị chém văng trước mắt. Cô chỉ hy vọng cô và gia đình mình có thể chạy thoát, và khi những rặng cây rừng nằm trong tầm mắt có vẻ như tất cả họ sẽ thoát được.
Chẳng bao lâu âm thanh của những tiếng cười vang lên, Rin băn khoăn tự hỏi ai sẽ cười được vào những lúc như thế này.
Một bóng đen cưỡi một con ngựa đột nhiên xuất hiện từ trong bóng tối của rặng cây. Rin không thể thấy hắn rõ được bởi màn đêm lẫn trong khói lửa làm nhòe tầm nhìn. Đó là khi cô nghe thấy một tiếng động mà gần như khiến đầu gối cô run rẩy sợ hãi.
Tiếng cười của hắn, hắn đang cười hả hê vào những gì đang xảy ra. Có quá nhiều sự độc ác trong giọng của hắn, Rin thậm chí không thể tin rằng hắn là con người. Bất chợt, bóng đen đó bắt đầu phi nước đại tiến về phía gia đình cô, và cô thấy mình lại bị kéo đi lần nữa bởi mẹ theo hướng ngược lại.
Dù vậy đã quá trễ, Rin cảm thấy hối tiếc vì đã quay đầu nhìn lại bởi tất cả những gì cô thấy là một lưỡi kiếm dày đâm xuyên qua lưng cha.
"Cha ơi!" cả ba đứa trẻ gào lên, và mẹ chỉ thúc giục chúng tiếp tục chạy. Rin cùng anh trai chạy bên cạnh mẹ, trong khi bà bế đứa nhỏ trong tay.
Lúc này gia đình ba người cố chạy nhanh nhất có thể, người mẹ giục Rin cùng anh cô không được dừng lại và giữ chặt đứa con út trong vòng tay mình. Chân Rin đã rất đau, khoảnh khắc tai cô nghe thấy tiếng cười thét đó đã khiến những bước chân của cô đông cứng lại.
Lại một lần nữa ở đó, tiếng cười ma quỷ của hắn khiến cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Rin. Chân cô luýnh quýnh trước tiếng cười ác thú và cô không thể không trượt ngã tại thời điểm đó. Cô nghe thấy mẹ và anh em trai gọi tên mình, và Rin gồng mình chờ những gì sắp đến.
Hoàn toàn bất ngờ, cô nghe tiếng vó ngựa vút qua, và cô quay lại thì thấy con người tàn bạo đó đâm lưỡi kiếm xuyên qua người mẹ và anh em cô. Rin nhìn trong nỗi kinh hoàng khi những người còn lại trong gia đình ngã xuống trên vũng máu của chính họ, sự sống không còn trong mắt họ.
Rin mở miệng sắp sửa thét đến vỡ tung đầu óc, nhưng không có tiếng thét nào bật ra. Không một tiếng thét, không một tiếng khóc, nó như thể giọng nói của cô đã chết theo cùng với cả gia đình. Cùng với niềm hạnh phúc của mình.
Cô nhìn chòng chọc vào kẻ đã tước đoạt tất cả mọi thứ cô có. Với những chiếc sừng trên mũ giáp và lửa cháy rực xung quanh hắn, Rin có thể thề cô đang nhìn thấy một tên ác quỷ. Khi tiếng cười hắn lại vang lên lần nữa Rin nhìn trong nỗi kinh hoàng, một con người vừa giết chết chính đồng loại mình mà không có một sự ăn năn hối hận nào.
Hắn phá hủy nhà cô, gia đình cô, hắn cũng có thể hủy hoại cuộc đời cô trong khi hắn ở đó.
"Đừng tưởng tao quên mất mày," hắn nói một cách tàn độc khi nhìn theo hướng Rin. Cô không thể làm gì khác được ngoài việc nhìn chòng chọc vào người đàn ông ma quỷ trước mặt, cô không thể hét lên, cô thậm chí không thể cử động. Đột nhiên một giọng nói hướng sự chú ý của cô tới những gì mà cô nghĩ là cơ thể lạnh lẽo của mẹ.
"Chạy đi, Rin", bà nghẹn lại, máu trào ra từ miệng. "Chạy đi...," tiếng nói của bà thoát ra. Cái được gọi là con người đứng trước mặt người phụ nữ gần như đã chết, và đưa lưỡi kiếm của hắn lên trên cổ bà. Hắn vung lưỡi kiếm xuống, để lại một cái xác không đầu không còn sự sống.
Rin như ngừng thở và cơ thể cô có cảm giác như đang bị ngọn lửa xung quanh bao phủ. Không có gì khác ngoài lửa, không gì khác ngoài tiếng cười man dại và máu của gia đình mình đổ trước mắt cô.
Ngay lúc đó cô hét lên, mặc kệ tiếng thét đó có thể được nghe thấy hay không, cô không còn quan tâm. Tất cả mọi thứ đã ra đi, chỉ còn lại mình cô. Cô nhắm mắt lại và cảm thấy sự chua chát của những giọt nước mắt đang rơi lã chã lăn dài trên đôi gò má ửng đỏ của cô.
Tất cả chỉ còn mình cô.
Cô không còn ai nữa.
Cô chỉ đợi tên ác quỷ lấy nốt mạng sống mình đi như hắn đã làm với gia đình cô.
Tuy nhiên khi nó có vẻ như không có gì xảy ra, cô mở mắt ra để thấy cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Ngọn lửa bắt đầu biến mất, và tiếng cười của tên ác quỷ cũng đang dần lắng xuống. Màu đỏ và cam rời khỏi tầm mắt và được thay thế bởi một màu trắng thanh khiết. Ánh sáng trắng bao quanh cô, và Rin đã ngừng la hét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!