Chương 7: Greatest Gift (chap 4 - Phần 1)

TRUE SMILE (NỤ CƯỜI THỰC SỰ)

____________

"Thiếu gia, xin nói cho tôi biết thì chính xác ngài định tiếp cận Rin như thế nào?" Jaken hỏi khi họ băng qua khu rừng bao quanh ngôi làng của Rin.

"Ta không tới gần," hắn trả lời đơn giản. Xét cho cùng, hắn biết rằng trông thấy cô xong lại bỏ cô đi, có lẽ sẽ làm hỏng tất cả cuộc sống mới đang tiếp diễn của cô đang tạo dựng mà không có hắn. Những giọt nước mắt hắn ngửi thấy vài tuần đầu tiên trong khi ở gần ngôi làng, hắn không muốn cô phải trải qua một lần nữa.

Hắn nhìn vào món quà trong tay mình, hắn hy vọng món quà sẽ giúp cô tiến bộ hơn, nhưng đồng thời cho cô biết rằng hắn đâu có quên cô.

Một phần hắn không biết tại sao lại làm điều mình đang làm. Hắn thậm chí không nên ở bất kỳ đâu gần ngôi làng, hắn nên lo cho những ưu tiên quan trọng khác trong cuộc sống của mình. Hắn nên để Rin sống cuộc sống mà cô đáng được sống... một cuộc sống mà không có hắn.

Một phần hắn đã nghĩ rằng, sự kiêu ngạo, cao quý, cứng đầu, phần giận dữ của hắn mà hắn từng nghĩ là tất cả con người hắn. Làm thế nào Rin lại có thể làm cho hắn nhận thấy điều khác biệt bên trong.

Một phần trong hắn không muốn Rin cuối cùng sẽ quên hắn. Ngay cả khi nó được cho đó là điều tốt nhất để cô sống một cuộc sống bình thường, hắn không thích cái sự thật rằng hắn không thể là một phần trong cuộc sống đó.

"Hoặc có lẽ," hắn nghĩ, "là do ta không có quyền hạn để là một phần của cuộc đời cô bé". Hắn suy nghĩ câu hỏi đó và nhận ra rằng lý do duy nhất hắn không thể gặp cô là bởi vì bà pháp sư già đó. Nếu có điều gần như Sesshomaru ghét nhiều như là thất bại, thì đó là bị bảo phải làm gì.

Bà già đó là ai chứ, mẹ hắn sao. Thậm chí cả mẹ hắn cũng không thể bảo hắn làm gì, dù sao chăng nữa ngay cả khi bà có cách bắt hắn phải làm, càng khiến hắn ghét. Ngoài chuyện đó ra, không ai có thể bảo hắn phải làm gì, tất cả là quyết định của hắn. Hắn không cần phải nói ừ trước đề nghị của bà pháp sư để Rin lại với bà, lúc đó hắn đã chọn điều gì tốt nhất cho người được hắn bảo vệ

Sau đó bà ta lại đổi giọng đối mặt bảo hắn rằng hắn không thể được gặp Rin. Bà ta đã có trù tính để xem cô bé sẽ quên được hắn đi, đó là lý do tại sao bà ta bảo hắn không nên gặp cô? Không, hắn nghĩ, hắn từ chối chơi cái trò chơi nhỏ này của bà.

Sesshomaru không biết ý định của bà già đó chính xác là gì, dù vậy hắn sẽ không chịu để Rin dễ dàng quên mình giống điều hắn đoán chừng bà Kaede đang hy vọng. Hắn sẽ thường xuyên mang quà đến cho Rin, hắn đã quyết định điều đó tại cửa tiệm tơ lụa. Tuy nhiên, hắn sẽ giữ lời là không gặp Rin.

Hắn muốn chỉ cho người đàn bà đó thấy rõ bà ta đang thỏa thuận với ai, một kẻ có thể chơi theo luật của bà ta nhưng vẫn giành chiến thắng trong trò chơi. Bà ta chưa bao giờ từng nói bất cứ điều gì về quà cáp, và thậm chí nếu bà có bảo hắn đừng mang đến thì lúc này cũng đã quá muộn.

5

Sesshomaru dừng lại ở gần cầu thang đá, và bên dưới những bậc thang là căn lều mà Rin chia sẻ với bà Kaede. Hắn đã nhất quyết để không bị nhìn thấy, vì vậy hắn quyết định chọn cách "ít tôn quý" trong chốc lát là nhảy lên một trong những cái cây.

Từ nhánh cây cao, hắn có một tầm nhìn khá tốt trước căn lều, và với khứu giác của mình hắn có thể nói không ai có trong đó vào lúc này. Hắn nghĩ hắn có thể đi vào và để lại món quà, đơn giản vậy là đủ.

Mặc dù phải thừa nhận thẳng thắn, hắn đã chịu đủ mùi con người ở ngôi làng kia, điều mà hắn không muốn là lại đến gần một căn lều khác. Mùi của Rin trong đó thực sự là quá đủ, nhưng còn mùi của bà già đó không phải là thứ hắn muốn ngửi thấy vào lúc này.

Nhưng rốt cuộc là vì Rin, nên hắn sẽ phải bỏ qua danh dự của mình lại vài giây trong khi mang món quà vào trong căn lều đó. Bất chợt hắn nghe thấy giọng mệt mỏi của Jaken ở phía sau. Lão tiểu yêu cuối cùng đã đến được bên cạnh chủ nhân lão sau khi khổ sở leo lên cái cây cao.

"Sesshomaru

- sama, nấp ở đây làm được gì chứ, không phải đi xuống rồi vào lều là dễ hơn nhiều sao," lão thều thào, hoàn toàn hết hơi.

Sesshomaru đưa ra một cái nhìn khó chịu. Tất nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng bất cứ người dân làng nào cũng có thể dễ dàng nhận ra hắn ngay. Chính xác là hắn không thể trà trộn vào làng với bộ trang phục màu trắng của mình, và hắn đã chịu quá đủ mùi hôi thối của con người. "Ngài có nghe tôi nói không, Sesshomaru

- sama," Jaken nói.

Sesshomaru nhìn lão tiểu yêu nhỏ thó và sẵn sàng trút cơn giận lên đầu Jaken vì tội làm phiền hắn, cho tới khi một ý tưởng nảy lên trong đầu. "Sesshomaru... sama," Jaken lắp bắp, với một cảm giác rùng rợn trong giọng nói khi chủ nhân lão đang nhìn mình một cách khác thường.

Nếu bất cứ người làng nào chú ý đến bầu trời tại thời điểm này, họ sẽ nhận thấy một chấm xanh nhỏ bị ném vào không trung và bay lên cao để rồi đáp xuống đầy đau đớn bên cạnh căn lều của bà Kaede.

"Ít ra ngài phải cảnh báo mình chứ," Jaken nghĩ, bộ kimono Sesshomaru giao cho lão ta hoàn toàn sạch sẽ vì Jaken biết nếu nó bị dính bẩn thì lão sẽ phải chịu một sự trừng phạt còn tồi tệ hơn việc bị quăng xuống đất.

Sesshomaru nhìn từ xa khi kẻ tôi tớ của hắn trườn vào căn lều, một cảm giác nhẹ nhõm trôi qua người hắn trước ý nghĩ rằng sớm thôi sẽ không còn mùi hôi thối của con người trong một thời gian. Dĩ nhiên đó không phải là mùi của Rin khiến hắn kinh tởm.

Vì một lý do nào đó mùi của cô vẫn trong danh mục dễ chịu của hắn, nhưng mùi mồ hôi của đám đàn ông lao động, mùi đất bẩn của bọn trẻ dơ dáy, và mùi đàn bà Sesshomaru thậm chí không muốn nghĩ đến, tất cả là quá mức chịu đựng cho cái mũi nhạy cảm của hắn. Khứu giác ngửi mùi của tên bán yêu thì vẫn là của bán yêu, Inuyasha sẽ không bao giờ biết được nỗi khổ mà một Khuyển yêu thật sự phải chịu đựng khi gặp phải mùi hôi.

Nhắc về em mình, Sesshomaru đã chắc chắn rằng không tìm thấy mùi của Inuyasha ở bất cứ nơi nào. Nếu thằng ngốc đó phát hiện ra hắn thì đảm bảm nó sẽ nói cho bà lão pháp sư, hoặc có lẽ sẽ hỏi lý do ngay từ đầu tại sao Sesshomaru ở đây vốn không phải chuyện của hắn.

Vì một lý do lạ lùng nào đó, hắn không thể bắt được mùi của em mình ở bất cứ đâu, nó kéo xa đến tận cánh đồng nơi có cái giếng bí ẩn, rồi nó đột nhiên biến mất. Dù sao cũng không quan trọng, miễn là nó không ở gần mình, Sesshomaru nghĩ ngợi.

Sau đó một mùi khác bay vào mũi hắn, và hắn biết cái mùi đó quá rõ. Đó là Rin, cô và bà pháp sư già đang trên đường trở về căn lều, mà Jaken vẫn còn ở đó. Nếu Rin thấy Jaken cô chắc chắn sẽ đi tìm hắn, nhưng ý nghĩ làm máu hắn sôi lên nhiều nhất là suy nghĩ về việc Rin cho rằng có lẽ chính Jaken là người đã phải trải qua tất cả những rắc rối để mang quà đến cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!