THINKING OF HER (NGHĨ VỀ CÔ BÉ)
___________
Ở một nơi xa xôi, cách xa bất cứ ngôi làng nào, một trận đánh dữ dội diễn ra ác liệt giữa Đại Quái Thú Rồng Biển và vị Chúa Tể Vĩ đại của miền Tây. Sesshomaru đã được nghe nói rằng các vùng nước của đại dương đang bị khuấy động lên thời gian gần đây, và hắn thấy có trách nhiệm cần tự mình đi xem xét. Chuyến đi đã dẫn hắn đến một hòn đảo nhỏ hơn ngoài đất liền, để đến đối mặt với đối thủ tiếp theo của hắn.
Hắn sẽ không xem thường con quái thú, và cũng không xem nó là một thứ gì quá khó khăn. Đại Quái Thú Rồng Biển từng đến khu vực này trước đây, và Sesshomaru nhớ có nghe nói cha hắn đã từng một lần đánh nhau với một con quái thú đến từ biển cả.
Dù vậy, như Sesshomaru nhận thấy, nếu bây giờ nó trở lại thì con quái thú nhất định đã trốn thoát ra. Tốc độ của nó chắc chắn là một vấn đề, đặc biệt là khi ở dưới nước, nhưng Sesshomaru sẽ không mắc sai lầm tương tự như cha hắn đã mắc phải. Nó sẽ phải kết thúc tại đây và ngay bây giờ, hắn nghĩ khi hắn đưa tay tới thanh Bạo Toái Nha.
Hắn không phải kẻ luôn dựa dẫm vào thanh kiếm mọi lúc, không cần khi mà móng vuốt và độc hoa trảo của hắn đã là đủ. Lần duy nhất Bạo Toái Nha được rút ra là khi hắn bị áp đảo, vậy nên có một chút thất vọng rằng hắn đã phải sử dụng sức mạnh vĩ đại của mình để đánh lại loại đối thủ này. Tuy nhiên, hắn không chấp nhận để con quái vật này vuột khỏi tầm tay mình. Không cần thiết phải có một trận chiến tầm thường nào khác với sinh vật này trong tương lai, nếu nó có thể dễ dàng tránh được bây giờ.
Với một cú vung kiếm, một làn sóng dữ dội của năng lượng hủy diệt bắn ra. Cơ thể con quái thú tan rã trong luồng sáng của Bạo Toái Nha, cùng với một nửa hòn đảo. Sesshomaru nhắm mắt lại và tra kiếm vào vỏ, hoàn toàn thỏa mãn khi hắn sẽ không phải chiến đấu với sinh vật phiền nhiễu đó nữa.
"Một chiến thắng tuyệt vời thưa chủ nhân Sesshomaru, con rồng đó không bao giờ còn có cơ hội nào nữa," Jaken hào hứng nói khi lão rời khỏi chỗ ẩn nấp từ phía sau một tảng đá lớn. "Ngài vẫn chưa thua một trận nào, tôi nghĩ ngài nên hướng tới nạn nhân tiếp theo."
Sesshomaru chỉ đơn giản phớt lờ lão tiểu yêu quái, rồi quay người lại cuối cùng là dẫm thẳng lên người Jaken tội nghiệp để bước đi. Lão phải nên học cách không bao giờ được cản đường đi của Sesshomaru, hoặc lão sẽ nhận được một chiếc ủng theo đúng nghĩa đen của nó.
"Vẫn chưa thua trận nào," Sesshomaru nghĩ. Sao cơ, chẳng lẽ con cóc già lại tin rằng sẽ đến lúc hắn bị thua trận. Nực cười, hắn sẽ không đặt kể cả là một con yêu quái vào danh sách những mối đe dọa của hắn.
Trận gần thua nhất có lẽ là trận đánh với Inuyasha, mặc dù không có Thiết Toái Nha thì hắn sẽ trở thành vô dụng. Nếu hai anh em chỉ đánh bằng móng vuốt và sức mạnh của chính mình, Sesshomaru còn hơn cả chắc hắn sẽ nhanh chóng cho tên bán yêu được chết. Dù cho Inuyasha có biến đổi hay không thì cũng không khác gì, một tên bán yêu thì vẫn chỉ là một tên bán yêu.
Cũng chỉ như là với Naraku mà thôi, hắn có thể cố gắng để trở nên mạnh mẽ như hắn muốn. Tuy vậy, chẳng có vấn đề gì vì Sesshomaru thấy hắn không khác gì một kẻ vô dụng được tạo thành từ một đám yêu quái bị vứt bỏ. Hắn coi Naraku còn thấp kém hơn bất cứ tên bán yêu nào.
Hắn không nắm được đã bao lâu rồi kể từ khi Naraku chết, và thậm chí không quan tâm nữa. Giờ đây nó đã là quá khứ.
Vậy mà đã ít nhất 7 tháng hoặc lâu hơn kể từ khi hắn để Rin lại dưới sự chăm sóc của bà pháp sư, và đó là điều mà hắn không thể bắt mình quên đi được.
Ngay từ lúc đầu cô bé đã giống như một căn bệnh lan ra khắp tâm can hắn. Hầu hết tất cả mọi thứ dường như đều gợi nhắc hắn về cô. Dòng sông, lũ chim, dĩ nhiên đặc biệt là những bông hoa. Ngay cả ánh mặt trời cũng nhắc với hắn quá nhiều về cô, nó thật ấm áp chỉ như là hắn nhớ về cô cũng ấm áp như thế.
Trong mấy tuần đầu, hắn không hề đi xa khỏi làng, hắn thậm chí đã phải nói với Inuyasha giữ im lặng về sự hiện diện của hắn. Hắn không bao giờ đến gần ngôi làng để thật sự thấy Rin, nhưng thậm chí dù ở một khoảng cách xa hắn vẫn có thể ngửi được mùi của cô, điều đó có nghĩa rằng ít ra cô còn sống.
Mặc dù đã vài tuần trôi qua, hắn nhận ra mùi của Rin bắt đầu thay đổi. Tất nhiên là sẽ như thế, hắn nghĩ. Cô bé đổi từ việc ngủ trong rừng và hái hoa đến ngủ trong một túp lều con người dựng lên và hái thảo dược, mùi hương của cô đã thay đổi chút ít. Dù không phải là không thể nhận ra được, nó vẫn giữ một mùi hương duy nhất của Rin.
Một phần hắn ghét cái ý tưởng của việc cô bỏ trốn để đi tìm hắn, nhưng ngoài ra hắn lại thực sự muốn điều đó xảy đến. Nhìn chung hắn biết điều tốt nhất là nó đã không xảy ra, ngay cả với Inuyasha cô cũng vẫn có thể bị kéo vào nguy hiểm.
Hắn từng một lần giải thích với Inuyasha lý do hắn ở quá gần làng chỉ là để trinh sát các khu vực để liệu xem có tên yêu quái nào đáng ngờ không. Mặc dù vậy, có lẽ thay vào đó, chỉ là để chắc chắn Rin sẽ không làm bất kỳ điều gì ngốc nghếch như bỏ trốn chẳng hạn, hoặc có lẽ có được mùi hương của cô ở rất gần là một cách an ủi. Dĩ nhiên nếu có ai hỏi hắn thì nó sẽ luôn là lời giải thích đầu tiên mà hắn sẽ nói.
"Ối đợi tôi với, Sesshomaru
- sama," Jaken the thé gọi khi thấy Sesshomaru bay lên, hướng xa khỏi hòn đảo đã bị phá hủy và trở về đất liền. Sesshomaru thề nếu không phải tiếng gào thét inh ỏi đó đang tra tấn đôi tai nhạy cảm của hắn thì hắn sẽ không bao giờ chậm lại để cho phép Jaken quá giang một chuyến bám lên túm lông của mình.
Rin hầu như không bao giờ la hét, chỉ khi nào cô gặp nguy hiểm. Tiếng thét của cô chẳng là gì so với tiếng thét của lão hầu cận của hắn, bởi khi cô hét hắn sẽ tự động chạy thẳng đến cô. Khi Jaken hét, hắn coi như không nghe thấy gì hoặc là đánh cho bất tỉnh.
10
Sesshomaru không hẳn là kẻ nói dối, chỉ khi sự thật làm tổn thương niềm kiêu hãnh thì hắn mới phải tìm một lý do khác đằng sau những hành động của mình. Dù vậy, bất chấp lại sự kiêu hãnh của mình, hắn sẽ không dối lòng để nói rằng hắn thường xuyên nghĩ về cô, thậm chí sau nhiều tháng đã trôi qua.
Sau một khoảng thời gian nhất định, Sesshomaru bắt được mùi của Kohaku trong làng. Cậu nhóc chưa bao giờ là mối bận tâm với hắn, thế nhưng lại có điều gì đó luôn khiến hắn cũng lo về cậu nhóc trừ tà. Có phải nếu có bất cứ chuyện gì xảy đến với Kohaku, Rin sẽ nghĩ về hắn xấu đi vì đã không cố giúp bạn cô. Hắn cố để không nghĩ về nó theo cách đó, đối với hắn thì không có thứ tình cảm nào mà một con người lại có thể bao giờ gây ảnh hướng đến hắn theo cách như vậy.
Sau khi đã biết được mùi của Kohaku, chính là lúc Sesshomaru quyết định cũng đã đến lúc hắn nên được nghỉ ngơi. Cậu nhóc chắc hẳn sẽ giúp đỡ Rin tốt hơn là hắn, Sesshomaru nghĩ. Ngoài ra còn có vấn đề thậm chí hơn cả tốt, Sesshomaru bắt đầu có thể ngửi thấy mùi máu của một người phụ nữ. Hắn cũng có thể nghe thấy tiếng nói của cô gái trừ tà, và nếu hắn có thể nghe từ khoảng cách như chỗ hắn thì cô ta phải đang đau đớn lắm.
Sesshomaru không cần phải nghĩ để biết chuyện gì đang diễn ra, có vẻ như sẽ sớm có hai mùi nữa thêm vào làng. Hắn biết mùi máu sẽ chỉ trở nên tệ hơn nếu hắn ở lại đó. Ngay cả mặt hắn cũng sẽ nhăn lại một chút nếu cứ tiếp tục ở quá gần làng, hắn phải đi.
Inuyasha, Kohaku, gã pháp sư, người trừ tà, bà pháp sư, hắn nghĩ. Cô bé sẽ được an toàn ở đó, vì tính mạng của bọn họ tốt hơn hết là cô phải được an toàn. Đó là lần cuối cùng hắn thấy mình ở bất cứ nơi nào gần làng.
Sesshomaru nhận thấy chân mình lại chạm vào mặt đất lần nữa, và hắn nghe thấy Jaken đập mặt dúi dụi vào nền cát xung quanh họ. "Thật tốt khi chúng ta sẽ sớm rời khỏi cái vùng biển đáng nguyền rủa này. Tiếp theo là đi đâu vậy Chủ nhân?" Jaken hỏi, sau khi có một trận chiến "oanh liệt" với những chiếc càng của con ốc mượn hồn đang cố kẹp chết lão.
"Hmm," là câu trả lời mà lão nhận được, và là câu điển hình của chủ nhân lão. Sesshomaru bắt đầu đi bộ dọc theo bờ biển, nước biển quả thật là một mùi dễ chịu, ít ra là đối với hắn. Hắn thật sự không biết cuộc hành trình của họ sẽ dẫn đến đâu tiếp theo, dù vậy có thứ gì đó sắp xảy đến chỉ là sớm hay muộn. Luôn luôn là như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!