BLOOD STAINED (VẾT MÁU)
__________
"Sue cô làm gì...?"
"Phải là Sue Lee," cô ta vội sửa lời cũng nhanh như bước chân tiến gần đến Rin với mỗi lời cô ta thốt ra. Chỉ riêng đôi mắt đen tối của cô ta cũng đủ làm Rin phải lùi lại dựa sát người vào lều, nhưng khi cô ta bắt đầu cất giọng nói với âm điệu rát tai thì hai tay Rin đã chuyển từ khô hanh, lạnh giá sang nóng nực đổ mồ hôi.
"Tôi..." Rin lúng búng không thành câu. Cô đã biết chính xác tại sao Sue lại ở đây, và điều tệ hơn là cô không thể trách mắng người phụ nữ đang rất giận dữ này. Tuy nhiên, những gì đã làm thì cũng đã xong rồi và Rin vẫn sẽ làm lại điều đó lần nữa để tránh cho Sesshomaru không phải đối mặt với bất cứ cuộc xung đột nào.
Ít ra ngài ấy không có ở đây.
Nếu tình hình trở nên gay go và Sesshomaru cảm thấy không có lòng thương xót đối với phụ nữ thì Rin có thể nhìn thấy viễn cảnh đầu của Sue đang nằm trên chiếc đĩa. Rin không muốn chuyện này xảy ra mặc dù người phụ nữ đứng trước cô đây chẳng để lại cho cô điều gì hơn hương vị tệ hại trong miệng cô ta. Rin chỉ hi vọng cô có thể thuyết phục theo cách của mình về vấn đề này và tránh xa Sue mãi mãi.
"Sue..."
Cái nhìn của Sue trở nên thâm hiểm hơn, Rin ngập ngừng.
"Ý tôi là Sue Lee... nghe này tôi biết là..."
"Cô nghĩ tôi sẽ không quay trở lại?" cô ta bẻ ngón tay tanh tách trong khi tiến thêm một bước về phía Rin. "Cô nghĩ là tôi không nhận ra sự dối trá của cô hả?"
2
Giọng cô ta rất to và cộc cằn, Rin ngạc nhiên khi không thấy ai bước ra ngoài lều của bọn họ với tất cả sự náo loạn mà Sue đang tạo ra; đặc biệt là Inuyasha. Người phụ nữ này thực chất định bắt đầu cuộc đối đầu vào giữa đêm, và tồi tệ hơn nữa là ở giữa ngôi làng này mà cô đã yêu quý gọi là nhà?
Cô ấy quẫn trí mất rồi...
"Sao nào!" Sue thét lên khiến Rin lại rùng mình, nhưng lần này cô thực sự tìm thấy những lời thích hợp để đáp lại. "Tôi... tôi chỉ là không thể để cô đi giết yêu quái mà không cần biết chúng thực sự có đáng chết hay không," Rin kết thúc câu trả lời khi mắt cô chuyển hướng từ mặt đất đến vết sẹo trên khuôn mặt Sue.
"Chúng đáng phải chết!" Sue lặp lại. "Mỗi một sinh vật bẩn thỉu bọn chúng đều đáng chết!" Tay của Sue rờ tới chuôi kiếm trong khi cô ta vẫn tiếp tục nói. "Tôi không hiểu tại sao cô lại đi mạo hiểm cuộc đời mình để bảo vệ lũ sinh vật đó?"
Tình hình thực tế nghiêm trọng hơn Rin tưởng tượng. Cô đã chuẩn bị để hét lên trước những lời lẽ gây tổn thương liên tục mà cô biết đang ném vào mình, nhưng điều này..."Có phải... cô đang nói cô sẽ làm hại tôi vì nhữn gì tôi nói ra?" Rin hỏi với đôi mắt mở to, nghĩ đến việc Sue thậm chí muốn gây tổn thương cô, "Cô sẽ làm tôi bị thương, một con người ư?"
Thanh kiếm sắc lạnh đã hé ra, Rin đọc được suy nghĩ của cô ta khi Sue trượt thanh kiếm lên rút ra khỏi vỏ, ngay lập tức mũi kiếm chĩa thẳng về phía Rin.
"Tự cô đã kết giao với yêu quái," cô ta vừa nói vừa đưa thanh kiếm lên sẵn sàng tấn công. "Và như vậy cô cũng đáng phải chết!" Lưỡi kiếm vung xuống chỉ chém vào không khí. "Cái gì?" Sue ngạc nhiên nhìn xuống đất chỗ mà cô ta đã nên chém xuống cô gái.
Bởi tiếng thở nặng nhọc nên ánh mắt Sue đảo sang hướng khác thì thấy Rin đang thở hổn hển nằm sóng xoài trên mặt đất với bàn tay của cô đặt lên ngực. "Tôi sẽ phải thừa nhận khá ấn tượng đó," cô ta khen ngợi. "Hầu hết yêu quái không thể né được đòn tấn công, nhưng ta thấy cô đã làm được."
Rin thấy tim mình đập thình thịch. Cô chưa bao giờ nhận thấy cô lại ở gần cái chết đến như vậy, và cả 2 lần khác nữa cô đã trải qua cảnh hồn lìa khỏi xác. Mắt cô vẫn mở to và thậm chí vẫn còn thấy ngạc nhiên việc cô có thể tránh được đòn tấn công đó. Sự đào tạo của Sango thực sự có ích, và nó sẽ chứng minh là hữu ích hơn nếu cô có vũ khí.
2
Rin nhìn Sue lại bước đến gần cô với thanh kiếm đang giơ lên phía trên cơ thể đang run rẩy của Rin. "Tôi không thể tin cô sẽ làm chuyện này," Rin cất lời. "Giết đồng loại của mình... Bác cô sẽ nghĩ gì chứ? Còn những người của cô thì sao, cha mẹ cô họ sẽ..."
"Cha mẹ tôi không liên quan đến cô!" cô ta phun ra; Rin biết hình ảnh này rõ ràng thể hiện trạng thái thần kinh của cô ta bị kích động. "Cô không gì hơn là mối phiền toái ngay từ lần đầu chúng ta gặp, chỉ cần giết cô thì không ai sẽ còn cản đường tôi lần nữa!" Sue vung lưỡi kiếm của mình thì Rin đã mau lẹ lăn người sang bên với đôi chân hành động nhanh chóng để thử ngáng ngã Sue bằng cách gạt thẳng chân mình vào hai chân cô ta.
Sue nhảy lùi lại né được đòn tấn công với thanh kiếm vẫn cầm trong tay. "Tôi không thể hình dung nổi một người mỏng manh như cô lại có được kỹ năng chiến đấu thế này," cô ta nói, tỏ rõ thái độ muốn đánh nhau thêm lần nữa. "Nhưng cô cũng chẳng làm chủ kỹ năng quái quỉ nào ngoài việc chỉ biết tránh đòn, và phòng thủ là thứ duy nhất cô học được cho đến giờ."
4
Sue chắc chắn đã nói đúng. Sau mỗi đòn tấn công Rin chỉ có thể cố gắng tránh đòn ngoài việc cũng bị mất vài sợi tóc. Cô thậm chí còn dùng cả thanh củi để ngăn chặn đòn đánh, nhưng rồi nó bị xẻ làm đôi trong một nhát chém để sau đó thành đồ vô dụng.
Mình không biết mình còn trụ được bao lâu nữa... Mình nên làm gì đây? Chẳng lẽ gọi Sesshomaru? Không, mình không muốn kéo ngài vào chuyện này... nhưng nếu không làm thì không nghi ngờ gì nữa mình sắp bị giết... VÀ MÌNH SẼ KHÔNG CÒN GẶP LẠI NGÀI NỮA!
Suy nghĩ cuối cùng là tất cả những gì cần để thuyết phục được cô, nhưng thời gian đã không đứng về phía cô trước khi cô thậm chí có thể mở miệng, Rin cảm thấy một cơn đau nhức nhằm ngay chân mình. Cô nằm sóng xoài trên mặt đất, hầu như không nhận ra là Sue đã đá thẳng vào chân của cô, và tất cả những gì Rin có thể nhìn thấy là một thanh kiếm vung vẩy về phía cô.
_~~~xox~~~_
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!