SPECIAL PERSON (NGƯỜI ĐẶC BIỆT)
__________
"Sesshomaru," Ami mở lời với nụ cười tươi rói đang tỏa sáng trên khuôn mặt ửng đỏ của cô bé. "Đã lâu rồi, tôi đã nghĩ tôi không bao giờ còn được gặp lại ngài nữa!"
Một bên mày bạc nhướng lên và một cái bĩu môi tự mãn hiện trên khuôn mặt của Khuyển Chúa khi hắn nhìn thấy sự nhầm lẫn ở cô gái ảo tưởng này. Hai cánh tay cô ta vẫn quấn quanh áo giáp hắn, sau toàn bộ thử thách với cái ôm cực kỳ không thoải mái của cô ta hắn gỡ người mình ra khỏi vòng tay cô ta.
"Sesshomaru?" Ami lặp lại như đôi lông mày đen của cô đang nhăn lại với nhau thể hiện dấu hiệu bối rối của mình. "Ngài không nhớ tôi ư?"
Không còn nghi ngờ gì, trong trí nhớ của Ami đó là tên yêu quái trước mắt cô rất giống với tên yêu quái đã giúp đỡ cô thời gian trước. Đó là tất cả phản ứng của người mà cô biết, cô không thể nhầm lẫn người đó với bất cứ ai khác. Phản ứng của người ấy là không có phản ứng gì vậy thì nhất định đó là người ấy.
Với một sự im lặng "Hmm" Sesshomaru quay lưng lại với Ami và bắt đầu bước đi xa với vẻ mặt lạnh băng của hắn mà cô nhớ hắn cũng đã dành cho cô như thế lần trước khi cô nhìn vào khuôn mặt thiên thần nhưng lạnh băng của hắn. "Sesshomaru đợi đã!" cô bé hét lên khi cố với lấy tay hắn chỉ để thấy hắn đang đi về phía Rin.
Rin theo dõi như bị thôi miên. Cô hiếm khi thấy hắn liên quan với con người nào khác ngoại trừ có lẽ là Kagome, Kaede, và một chút với Kohaku. Thái độ của hắn thường là quay ngoắt đi lúc có ai khác ở xung quanh.
Khi chỉ có hắn và cô, hắn vẫn là một yêu quái ít nói và nụ cười chưa bao giờ hiện trên môi hắn, nhưng cô sẽ không muốn hắn thay đổi theo cách khác. Mặc dù vậy, khi chỉ có cô với hắn, cô có thể nhìn thấy một chút dịu dàng đã thêm vào đôi mắt hắn, phá vỡ phần nào trong cái nhìn lạnh như băng của hắn chỉ để lại đó màu hoàng hôn với ánh hồ vàng đang nhìn vào cô. Và cũng giống như nhìn chằm chằm vào hoàng hôn thực sự, cô đã tìm thấy một sự ấm áp nhất định bao bọc cô như một tấm chăn lụa mềm mại.
Tất nhiên với Ami đây hắn sẽ không hành động theo cách đó, nhưng với tính cách ít nói lạnh nhạt của hắn không có gì mới với Rin vì vậy bất chấp cái nhìn cứng rắn của hắn cô vẫn mỉm cười như cô đã làm khi còn là một đứa trẻ ngước lên nhìn ánh mắt nghiêm khắc giống như thế.
Sesshomaru bước đến Rin và đi qua cô với câu đơn giản "Đi thôi" bật ra khỏi miệng hắn. Rin gật đầu và liếc nhìn qua Ami. Jaken cũng nhìn săm soi vào cô gái đó, khuôn mặt tím ngắt của lão cuối cùng đã trở lại màu xanh lè sau khi cái cổ của lão đã bị bóp nghẹt thô bạo "nhờ" vào sự nổi giận rõ ràng của "người phụ nữ" kia.
"Thiếu gia, ngài có chắc là không nhận ra cô ta không?" lão hỏi.
"Không...," hắn trả lời lại trong âm giọng xa xôi thường lệ, hắn thậm chí không quay lại để nhìn Ami đến lần thứ hai.
"Ông có nhận ra cô bé à ông Jaken?" Rin nhìn thấy cô gái run rẩy vì thiếu đi sự ấm áp như là biểu hiện của cô cho thấy sự trộn lẫn giữa giận dữ và buồn bã.
"Sao ngài có thể quên tôi?" Ami thét lên trong khi đó Sesshomaru phớt lờ giọng nói với âm điệu rất khắc nghiệt của cô bé. "Ngài đã giúp tôi cách đây không lâu. Tôi là công chúa Tenami, và ngài Sesshomaru đã cứu lãnh chúa của tôi khỏi cái chết bi thảm."
"Đó là Sesshomaru
-sama để ngươi... đợi đã," lão tiểu yêu nói nói cà lăm trong cánh tay của Rin. Đột nhiên Jaken cảm thấy như thể có một bức tranh hiện lên như cú huých vào cái đầu xanh lè của lão bỗng hiện lên với lão tất cả ký ức đã từng làm gì với cô gái trẻ ngạo mạn kia, "Đừng nói với ta ngươi là con bé ngu dốt đã hỏi nếu ngươi có thể là bạn của chúng ta!"
"Có gì mà ngu dốt với câu hỏi như vậy hả?" Ami hét lại như là cô ta gửi cho Jaken cái nhìn bẩn thỉu. "Ngươi là đồ con ngươi ngu dốt!" Jaken cũng gửi trả lại cô ta cái nhìn đáng khinh của riêng lão khi lão rít lên trong khi Rin đã phải giữ lão lại để giải tán cuộc đối đầu giữa hai người có thể bắt đầu.
Rin nhìn qua lại giữa một Ami vẫn còn giận dữ, và một Sesshomaru đang ở rất xa. "Sesshomaru – sama, đợi đã!" cô hét to trong khi thả Jaken cũng còn đang tức giận. Rin chạy một quãng ngắn để bắt kịp hắn cho đến khi cô ở bên cạnh hắn.
"Còn cô bé đó thì sao?"
"Ta để hướng giải quyết cho em."
"Em ư?" cô hỏi lại với một chút sốc rằng cô bây giờ chịu trách nhiệm cho cô gái đang trong độ tuổi trưởng thành đó. Cô thấy hắn nhìn vào cô từ khóe mắt của hắn như là hắn đang nói với cô. "Đó là điều ta vừa nói."
Rin chà chà hai ngón cái vào nhau khi cô nhìn tới nhìn lui không biết chính xác nên làm gì tiếp theo. Hành động của cô cũng đủ rõ ràng để làm hắn phải dừng lại và cho cô thêm vài lời khuyên nhỏ trong hoàn cảnh này. Rin mất tập trung đến nỗi cô đã không nhận ra cô vẫn đang đi còn người bên cạnh đã đột ngột dừng lại. Cô xoay gương mặt đỏ ửng của mình lại và nở nụ cười "méo xẹo" với hắn.
"Thiếu gia?" cô gọi, thấy hắn chưa vội di chuyển khỏi chỗ của mình. Mắt Sesshomaru chuyển sang một hướng để báo hiệu hắn đang nhìn Ami. Rin hiểu ý nghĩa của cái liếc nhìn vào Ami, và cô mỉm cười rồi gật gật đầu.
"Ta sẽ không đợi lâu đâu," hắn nói lúc Rin bước đến gần hơn rồi gật đầu tán thành với một nụ cười nhẹ nhàng như cô đã nhìn thấy đôi mắt hắn dịu đi đôi chút.
"Sao em không đi cùng với chị?" Rin hỏi khi Ami và Jaken vẫn đang rít lên với nhau như những con mèo giận dữ. Họ đã không ưa gì nhau ngay từ lần đầu tiên, và bây giờ họ vẫn không thể quý mến nhau.
"Đưa con bé đi cùng chúng ta á?" Jaken nói trong sự hoài nghi với ý nghĩ khủng khiếp về việc một con người lẽo đẽo đi theo mà lão coi đây còn khó chịu hơn cả Rin.
1
"Không, Tôi chỉ bảo cô bé đi cùng tôi về làng."
Ami nghĩ về lời đề nghị, và quay đầu sang một bên. "Em thực sự không có bất cứ ý định nào về việc ổn định cuộc sống. Em muốn được nhìn thấy những vùng quê khác trước khi em có thể chọn được một nơi để em sống một cuộc đời trọn vẹn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!