Chương 45: Fall Friendships (chap 8)

TO KNOW ONE ANOTHER (BIẾT MỘT NGƯỜI KHÁC)

___________

Trời tối đen như hắc ín, nhưng mùi thức ăn và âm thanh ấm áp của ngọn lửa lách cách đã kêu gọi đôi mắt nâu mở ra.

"Ồ, em tỉnh rồi," một giọng nói êm dịu vang lên. Cô gái quay đầu lại để tìm "vị cứu tinh" của mình đang làm nóng món Onigiri (N/D: là một thực phẩm của Nhật Bản được làm từ gạo trắng nặn thành hình tam giác hoặc hình bầu dục và thường được bọc trong nori – "rong biển") trên ngọn lửa bập bùng cũng như đang làm nóng lên những gì cô chỉ có thể miêu tả là nước trà.

Cô gái thấy mình đang tựa người vào một cái cây cùng chiếc chăn ấm bọc lấy cơ thể ướt sũng từ đầu tới chân của mình.

"Điều tốt là mặt trời đã hé ra một lúc hôm nay. Nếu tiết trời mà giống như hôm qua thì cả hai ta sẽ bị đóng thành những cục băng ngay lập tức rồi." Rin cười khanh khách trước khi cô mỉm cười với cô gái đang run rẩy người đang dành cho Rin cái nhìn đầy ngờ vực.

"Chị không biết làm sao để đưa em ra khỏi bộ quần áo ướt nhẹp kia, nhưng chị không muốn em thức giấc để thấy chị đang cởi đồ của em." Rin trêu chọc khi cô cầm Onigiri trong tay mình.

"Em đói không?" cô hỏi rồi chìa món cơm ra. "Chị vừa làm nóng chúng lên nên chúng sẽ ngon lắm..." Trước khi Rin có thể kết thúc câu nói thì món cơm Onigiri đã biến mất khỏi tay cô nhanh hơn cả thời gian cô kịp nhận ra chúng đã biến mất.

Rin nhìn cô gái đó nuốt hết nắm cơm chỉ với một miếng cắn lớn, còn ít hạt cơm dính vào các ngón tay cô ta cũng nhanh chóng liếm nốt. Cô ta chộp lấy hai miếng cơm nữa và lặp lại cách ăn như thế để mặc Rin đang nhìn với cái miệng đóng chặt và đôi mắt cô phản ứng lại khi nghĩ rằng mình đang xem một con vật biết ăn.

"Chị thấy là em rất đói," Rin lên tiếng khiến cô gái thấy ngượng ngùng. "Đừng lo về chuyện đó, chị luôn có thể làm thêm mà." Rin cầm lấy ống tre và đưa nó cho cô ta. "Em có muốn uống trà không?"

Lời mời được chấp nhận ngay, và lần này cô gái đã uống trà với sự thanh lịch và thể hiện đúng chừng mực. Cô từ từ nhấp ngụm trà trong khi tận hưởng thứ chất lỏng đang làm ấm dần lên cơ thể lạnh lẽo của mình.

"Tôi phải dành lời cảm ơn tới chị," cô ta lên tiếng. Đây là lần đầu tiên Rin nghe thấy cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng và rõ ràng ngoài những tiếng la hét từ trước đó. "Vì đã cứu tôi còn cho tôi ăn nữa."

"Không có gì," Rin trả lời cùng nụ cười thân thiện khi cô đứng dậy cho thêm củi vào ngọn lửa. "Tại sao chứ?" cô nghe thấy câu hỏi. Rin quay lại nhìn vào cô gái, dường như cô ta dành cho Rin cái nhìn có thể mô tả như sự giao nhau giữa bối rối và tức giận.

"Sao chị lại giúp tôi?"

"À, em la hét... to quá," cô trả lời như thể đây là câu hỏi dễ nhất trên thế gian. "Em rõ ràng là cần có người giúp mình, chị sẽ cảm thấy rất tệ nếu để em chết chỉ vì chị đã hèn nhát không giúp đỡ."

"Chị cũng có thể chết mà!" cô ta la lên. "Tại sao chị phải mạo hiểm cuộc sống của mình như thế? Chị không sợ à?"

Rin chớp mắt. "Ngược lại, chị đã rất sợ hãi." Rin ngừng nói để nhìn lên bầu trời. "Nhưng chị biết chị sẽ không sao cả." Và bởi không sao có nghĩa là Rin dành trọn niềm tin của mình vào vị Đại yêu quái – người luôn bảo vệ cô, đã cứu cô vào giây phút cuối cùng.

"Làm sao mà chị biết được? Chúng ta đã bị rơi... đúng rồi, chúng ta rơi xuống thác nước! Làm thế nào mà chúng ta có thể sống sót?" cô gái kiểm tra người cô để chắc chắn là mình còn sống và không phải là mơ hay là loại ma quái nào vào lúc này.

"Chị ừ... chắc là thác nước không quá nguy hiểm như chúng nghĩ," Rin cười ngay sau tất cả những lời nói dối rõ ràng như vậy.

"Nói cho chị biết," Rin nhanh chóng hỏi thêm để thay đổi chủ đề. "Em có tên không?"

Cô gái quay đầu đi và kiêu ngạo nói. "Thường là tôi không tự tiện tiết lộ tên của mình, nhưng... vì chị đã cứu sống tôi coi như lời cảm ơn của tôi vậy tôi sẽ cho chị biết."

Rin cảm thấy "một giọt mồ hôi" chảy xuống cô như đang phải suy nghĩ về việc một cái tên lại được sử dụng như là ... nguyên nhân của sự biết ơn.

"Tôi là Ami," cô ta trả lời khi quay nhìn lại Rin. Rin đưa tay ra bắt tay thân thiện. "Rất vui được gặp em Ami, tên chị là Rin."

3

"Rin," cô ta lặp lại khi tay họ chạm vào nhau. "Chị sống trong rừng?"

"Không," Rin đáp lại theo sau là tiếng cười khúc khích. "Có một ngôi làng dưới con đường từ đây. Chị sẽ đưa em đến đó sau, nhưng hiện giờ ở đó có vài vị khách mà chị không thích can dự vào."

Ami đưa Rin cái nhìn khó hiểu khác trước khi Rin lại hỏi. "Thế còn em? Em sống ở đâu?"

"Nhà của... em đã bị phá hủy trong chiến tranh..."

"... chị rất tiếc về điều đó," Rin xoay đầu lại tự mắng mình vì đã đưa ra chủ đề này. "Vậy, em đã tự mình sống từ đó đến giờ?"

"Vâng, em đã có một thời gian, như chị thấy đó em trông tệ lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!