Chương 42: Fall Friendships (chap 5)

STAND BY YOUR SIDES (ĐỨNG VỀ PHÍA ANH)

__________

Rin ôm chặt hắn thêm một lúc lâu nữa. Cô đã có thể buông ra sớm hơn, nhưng mỗi lần cô có ý tưởng về việc để hắn đi thì vòng tay cô thậm chí còn siết lấy cơ thể rắn chắc của hắn chặt hơn nữa.

Có lẽ vì trời cũng đủ lạnh đến nỗi mà cơn gió tựa hồ như đang cứa vào làn da buốt lạnh của cô, nhưng được kề sát bên hắn thế này thì cứ như thể tất cả nỗi đau đang đóng băng bỗng nhiên tan biến đi, để được thay thế bằng một cảm giác ấm áp của tia nắng mai lan rộng trên khắp làn da cô.

Đó không chỉ là hơi nóng của cơ thể hắn, hắn đã đi dài ngày hơn mà cô cũng đã quen với việc đó. Lẽ dĩ nhiên cô hiểu hắn còn những nghĩa vụ khác phải làm vậy nên cô chưa khi nào mà cũng không bao giờ phàn nàn cả. Một số người đàn ông còn chẳng thể trở về sau những chuyến đi hàng tháng trời, vì vậy cô nên thấy may mắn là hắn chỉ đi có một vài ngày.

Mặc dù vậy, cô đã thấy nhớ hắn rất nhiều.

Chỉ là một vài ngày mà cô cảm thấy như là vài tháng. Thậm chí có đêm khi cô thấy mình chợt tỉnh giấc để rồi nghĩ rằng hắn vẫn còn ở nơi chiến trường, tất cả mọi thứ đã từng xảy ra chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ. Mặc dù tất cả việc cô đã làm là ngắm nhìn bộ kimono tuyệt đẹp của mình cùng chiếc đèn lồng xinh xắn, và không hề để ý đến xung quanh căn nhà nữa trước khi cô lại chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên khuôn mặt.

Sau đó là sự cố với việc Sue nói xấu về tên yêu quái mà cô đã dành sự quan tâm đặc biệt. Bởi tại người phụ nữ đó đã gọi hắn bằng rất nhiều điều kinh khủng, làm cư như là cô ta đã biết mọi thứ về hắn. Sue có biết đã bao nhiêu lần hắn cứu sống cô? Sue có biết rất nhiều lần hắn đã vượt ra khỏi phạm vi của mình, thậm chí mạo hiểm cả sự an toàn của bản thân chỉ để thấy được người bạn đồng hành loài người giản dị của hắn đã an toàn không?

1

Theo như quá khứ của hắn đã qua... Một ngày nào đó Rin sẽ hỏi nếu cô thực sự thấy tò mò. Tuy nhiên, cô đã luôn được dạy rằng không bao giờ đặt ra giả thiết bởi những hành động trong quá khứ của người khác, thay vào đó hãy nhìn vào những gì họ làm được trong hiện tại.

1

Sau nhiều việc Rin trải qua vào những ngày trước đó, tất cả điều cô muốn làm là được ôm lấy hắn trong khoảnh khắc, ngay cả nếu hắn không ôm lại cô chăng nữa, nhưng cô luôn có cảm giác hắn đang đưa túm lông của mình quàng lên vai cô để giữ cho cô khỏi giá rét. Theo cách lạ kỳ ấy, cô lại thấy thích thú việc hắn làm như vậy để rồi sau đó ôm lại cô bởi cho rằng nó giống như một thứ tình cảm, đặc biệt nếu nó đến từ phía hắn.

Đó là khoảnh khắc thật dịu dàng, ngọt ngào cô đã muốn chia sẻ cùng với hắn trong một thời gian dài, nhưng cũng giống như mọi khoảnh khắc đẹp, nó cũng phải đến hồi kết thúc dù sớm hay muộn.

Cô thấy các cơ bắp của hắn siết chặt hơn và có một âm thanh nhỏ trong cổ họng hắn cho cô biết đã đến lúc buông hắn ra. Cô thở dài buồn bã rồi gỡ tay mình ra cho đến khi chân cô đứng cách xa khỏi hắn, cô đan hai tay vào nhau và đặt trên đùi mình.

Cô gần như có cảm giác rằng có lẽ mình đã ôm hắn quá lâu so với ý muốn của hắn, nhưng khi cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở phía dưới con đường thì cô lại thấy vui vui bởi hiểu rằng hắn chỉ muốn cô dừng lại là vì có người nào đó đang đi đến.

"Rin," Kohaku thét gọi từ phía con đường đất khi cậu phát hiện ra cô bạn của mình đang đứng gần một cái cây. Mắt cậu mở to khi một thân ảnh trắng toát hiện ra trong tầm mắt của cậu, cậu tự động nhận ra đó là ai.

"Sesshomaru

-sama...." cậu lên tiếng chào hắn lúc dừng lại, đứng cách vài bước chân. "Đã lâu lắm rồi. Thật vui được gặp lại ngài." Cậu taijiya trẻ ngẩng cao đầu và gửi đến Khuyển Chúa một nụ cười đầy tự hào. Mặc dù cậu và Sesshomaru chưa bao giờ quá thân thiết, Kohaku vẫn còn nhớ sự bảo vệ mà cậu nhận được từ hắn.

Sẽ luôn luôn là rất nhiều sự tôn trọng cậu dành cho Sesshomaru về tất cả những gì hắn đã làm trong quá khứ, dù Kohaku cũng biết Sesshomaru mang cậu theo cùng chỉ bởi cậu là người hữu dụng.

Sesshomaru nhìn lại chàng trai trẻ, nhận ra đó là Kohaku. Hắn đã từng nhìn thấy cậu trước đây nhưng chưa bao giờ nhìn cậu kỹ càng cho đến bây giờ. Cậu bé đã trở thành một người đàn ông cao ráo, rắn rỏi. Gần như cao bằng hắn, chỉ kém một vài inch. Mái tóc đen dài hơn, và khuôn mặt cậu đã mất đi vẻ ngây thơ của một đứa trẻ. Cơ thể cậu đã phát triển các cơ bắp, và thái độ của cậu dường như luôn giữ niềm kiêu hãnh nhiều hơn trước kia so với ngày còn là một cậu nhóc con.

Không có phản hồi nào được đáp lại, dẫu vậy thì Kohaku cũng không hề trông đợi điều đó.

"Rin, em ổn chứ?" cậu hỏi khi bước đến gần cô với chiếc chăn trong tay. "Bà Kaede bảo anh đưa em cái này. Em chắc đang bị lạnh lắm." cậu bước lại gần hơn để quấn chăn quanh người cô.

"Không lạnh như em cảm thấy lúc trước đâu" cô trả lời với nét ửng đỏ đang phủ trên hai gò má hồng. Một vệt đỏ lan ra quanh khuôn mặt Kohaku, trông khá ngồ ngộ. Khi e thẹn cô luôn trông thật dễ thương và cậu chỉ muốn biết lý do tại sao cô lại cảm thấy bối rối vào lúc này. Có phải do mình?

"Em có cần anh đưa em về không?"

"Không, em ổn mà," cô đáp lại với nụ cười khẽ. "Em đang muốn đi cùng Sesshomaru

-sama thêm lúc nữa."

"Ồ, em không thể ở ngoài này được," cậu nói xen vào. "Trời đang càng lạnh hơn, anh không muốn em bị bệnh."

Sesshomaru nhướng mày trước phản hồi của chàng trai trẻ trong khi cảm nhận được sự lo lắng rất rõ ràng trong giọng nói của cậu. Hắn cũng nhận thấy khuôn mặt của Rin càng thêm ửng đỏ, nó làm cô thậm chí không còn thấy lạnh nữa.

"Kohaku..." cô thì thào.

Cậu thấy thực sự ngượng ngùng trước tình huống này nên cậu đột ngột quay mặt đi, nhìn theo hướng ngược lại về làng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!