Chương 39: Fall Friendships (chap 2)

AUTUMN STRANGERS (NHỮNG NGƯỜI LẠ)

__________

"Họ là ai vậy?" Rin hỏi lúc trông thấy nhóm người bí ẩn tiếp cận đang đi xuống dốc đồi nơi Inuyasha đứng.

"Anh không biết," Kohaku đáp lời, nắm lấy vai Rin để giữ cô không tiến xa hơn về phía trước. "Nhưng nhìn họ không có vẻ thân thiện lắm," Chàng taijiya trẻ tuổi chú ý đến vũ khí của những kẻ xâm nhập kia mang theo, và hiểu rằng nếu mọi việc trở nên xấu đi thì Inuyasha có thể cần đến hỗ trợ.

"Anh nghĩ tốt hơn là anh nên đến chỗ Inuysha," cậu lên tiếng với ngọn lửa của lòng can đảm đang cháy rực trong đôi mắt.

"Kohaku..." Rin mở lời với đôi mắt mà cậu có thể miêu tả duy nhất là lo âu. "Đừng lo lắng. Rin," cậu trấn an và cảm thấy tim mình rung động với ý nghĩ về việc cô đang lo lắng cho mình. "Anh sẽ không sao."

"Ồ," cô thốt lên khi đôi mắt nâu của cô đã mở to hơn. "Ừm, vâng, anh cẩn thận nhé, nhưng anh có nghĩ tới việc anh có thể bỏ tay khỏi vai em không," cô nhắc khéo khi chỉ vào tay cậu đang nắm chặt vai cô khiến cô gần như bị đau. "Nó bắt đầu thấy đau rồi đó." Cô vừa nói vừa bật cười thích thú.

Đôi mắt can đảm của Kohaku đột ngột biến mất để lộ ra hai má đã chuyển sang màu đỏ và một nụ cười ngốc nghếch hiện trên môi cậu. "Xin lỗi nhé... anh, ừ," cậu giả vờ ho hắng để kiểm soát lời nói của mình. "Anh sẽ trở lại."

Rin nhìn thấy cậu bạn của mình đang đi thẳng đến chỗ tên bán yêu có mái tóc màu bạch kim, không lâu sau đó cô đã thấy bà Kaede bước ra khỏi lều.

"Bà Kaede," Rin gọi rồi chạy tới bên bà lão già đang run lên vì lạnh. "Bà không nên ra ngoài đây trời lạnh lắm. Chúng ta vào trong sưởi ấm đi bà."

"Bé con, ta phải tự đi nhìn thấy những kẻ mới đến kia là ai," bà đáp lời khi vẫn bước đi bất chấp thời tiết lạnh giá đang muốn đóng băng làn da nhăn nheo của mình. Bà Kaede cảm thấy ấm với tấm chăn được đặt trên vai mình, bà liền quay lại thì thấy Rin bước đi ngay bên cạnh mình.

"Được rồi bà ạ, nhưng cháu phải đi cùng bà." Bà Kaede mỉm cười gật đầu, sau đó bà và Rin cùng đi tới để gặp gỡ nhóm người bí ẩn trước mắt họ.

X X X

Cơn gió lạnh thổi vào làn da trắng sứ, khẽ rít qua mái tóc bạch kim mềm mại của vị Lãnh chúa miền Tây. Sesshomaru tự cho phép mình một vài giây để mặc thời tiết làm thư giãn gân cốt của hắn sau cuộc tuần tra dài mà hắn đã phải chịu đựng trong vài ngày qua.

Trách nhiệm của hắn là Lãnh chúa phải tự mình du hành lên vùng đất phương Bắc của hắn, và hắn không để phí phạm một giây nào trong việc tìm kiếm mọi khu vực để đảm bảo không có mối nguy hại hay rủi ro nào được phép xảy ra. Mọi thứ tưởng như yên ổn, nhưng có một mùi máu tanh nồng không ở quá xa khiến hắn chẳng mấy dễ chịu.

Bên cạnh chân hắn một đám lá bắt đầu chuyển động qua lại để lộ ra sự xuất hiện của lão hầu cận xanh lè đang run lên cầm cập.

"Có vẻ mẹ thiên nhiên đã quyết định chiếu cố cho chúng ta với nhiệt độ lạnh lẽo đến sớm trong năm nay, ngài sẽ nói gì chứ thưa chủ nhân?"

Như thường lệ Jaken không nhận được câu trả lời nào, nhưng kể cả lão tiểu yêu có thể kể ra tất cả những năm tháng phục vụ của lão thì Lãnh chúa của lão thường rất thích những mùa lạnh. Lão cũng không chắc nếu bên trong con người Chúa khuyển có hứng thú điều đó không, hoặc nếu bản thân Lãnh chúa của lão dường như luôn thấy thoải mái hơn trong suốt điều kiện nhiệt độ đặc trưng thế này.

Jaken không thể phàn nàn chủ nhân của lão lại đang có cái cảm xúc theo một cách như thế. Khi họ phải tham gia vào cuộc chiến trên phương Bắc năm mùa đều có nhiệt độ mát mẻ, nhưng hỡi ôi vị Lãnh chúa đáng thương của lão luôn luôn là mục tiêu của các cuộc tấn công bên phía đối lập bởi chúng đều hiểu rằng những kẻ chiến thắng trong chiến tranh tất cả phụ thuộc vào sự tồn tại của Chúa Khuyển.

Không ai có thể thư giãn được cả, còn Sesshomaru thì không bao giờ dù chỉ là một lần để thưởng thức không cả với một khoảnh khắc mùa lạnh thú vị nhất của hắn; đặc biệt là mùi máu tanh tưởi đã đổ trong chiến tranh giáng xuống nơi chiến trường.

Tất cả đã là quá khứ và Jaken vui mừng được nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của chủ nhân lão khi có cơn gió lạnh thổi vào khuôn mặt hắn và trong giây lát đó trông như toàn bộ thái độ của hắn đã bớt căng thẳng đi chút ít.

"Không chỉ vậy," Jaken nghĩ ngợi. "Nhưng với Rin bây giờ trở lại thì Sesshomaru

-sama đã cư xử còn bình tĩnh hơn so với mức bình thường. Ngay cả mình còn nhận ra là chúng ta đang đi tuần tra những khu vực này khá nhanh chóng. Thường thường chủ nhân cứ từ từ và nghỉ mỗi lần trong một lúc. Tính khí nóng nảy của ngài dường như đã giảm bớt từ lúc gặp lại con bé.

Có lẽ thái độ của ngài sẽ không còn quá hung bạo nữa."

"Jaken..." giọng nói đầy ... dịu dàng cất lên từ phía chủ nhân lão.

"TÔI KHÔNG CÓ NGHĨ GÌ HẾT!" lão tiểu yêu quái hét lên khi biết rằng chủ nhân luôn luôn có thể luận ra khi hắn bị nghĩ xấu bởi người hầu cận của mình ngay cả nếu những nội dung đó vẫn chỉ ở trong ý nghĩ của Jaken.

"Ngươi không cảm thấy gì sao?" Sesshomaru hỏi, hoàn toàn bỏ qua lời nhận xét của Jaken.

"Cảm thấy gì ạ?" Jaken hếch mũi lên hít hít không khí để xem nếu lão có thể nhận ra được điều gì mà vị Lãnh chúa đang nói tới, sau vài lần hít ngửi mũi của lão cũng đã bắt được mùi.

"Máu à?" Jaken hỏi khi hắn lại hít hít trong không khí lần nữa để chắc chắn thứ lão ngửi thấy là chính xác. "Nó là máu! Vậy mà ở đây tiểu nhân cứ nghĩ chỗ này dường như yên bình chứ."

Sesshomaru đi thẳng tới chỗ có mùi máu với Jaken lẽo đẽo chạy theo sau hắn, sau ít phút đi xuyên qua khu rừng dày đặc, Sesshomaru đã khám phá ra từ chỗ hàng cây thưa để nhìn thấy cảnh tượng trước mặt hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!