Chương 36: Lantern Lightway (chap 6)

PRINCE OF DARKNESS (HOÀNG TỬ BÓNG TỐI)

___________

Jaken tỉnh dậy với một vết sưng nhức nhối ở phía dưới mình, lão rên rỉ trong đau đớn. Lão vẫn thấy đau từ lúc chủ nhân dẫm lên người lão, còn chuyện gì xảy ra sau đó thì lão không nhớ được nữa. Lúc này lão đã tỉnh hẳn và không thấy bất cứ dấu hiệu nào của vị Lãnh chúa hay của Rin, chỉ còn mình lão.

1

"Sesshomaru

-sama," lão gọi thầm hy vọng chủ nhân sẽ nghe tiếng lão hoặc nghe thấy lão đang khóc lóc. Ngài ở đâu thế? Sesshomaru ở đâu được nhỉ? Jaken ngó nghiêng xung quanh và nhận ra lão vẫn đang ở dưới hầm ngục đáng sợ. Nghĩ về những cỗ quan tài bằng đá khiến lão rùng mình, lão chợt nhớ ra tất cả những con người kia sẽ sớm tìm thấy những ngôi nhà mới trong các cỗ quan tài bằng đá.

"Ồ, tốt thôi" cái mỏ nhọn của lão lên tiếng "Như lãnh chúa Sesshomaru đã nói thì nó không phải là mối quan tâm của chúng ta, mình tốt hơn nên bỏ đi và..."

"Đứng lại đó,"

Bước chân Jaken đông cứng lại trước giọng nói thô lỗ đang yêu cầu lão dừng bước, đôi mắt vàng vọt của lão tiểu yêu quái sợ hãi quay lại nhìn thì đụng ngay con yêu quái xấu xí đang muốn lột da lão.

"Cái này là dành cho mình rồi," Jaken thầm nghĩ và trán lão bắt đầu đổ mồ hôi "Mình sắp bị lột da và bị đốt đến teo lại trong ngọn lửa trong khi hàng trăm con yêu quái thì gặm nhấm chỗ thịt mềm, ướt át của mình và...Ồ, nó chỉ là một con chồn..."

Jaken lại ngó tìm vài con chồn béo lùn với kích thước không cao hơn Jaken nhiều đang nhìn lão tròng trọc, thậm chí chẳng hề có gì gọi là đáng sợ như cái liếc mắt của Sesshomaru.

"Ngươi nghĩ ngươi sẽ đi đâu hả?" nó liền hỏi, trên mặt Jaken hiện lại cái nhìn đầy khó hiểu. Giọng nói thô với chút hung dữ trong đó khiến đôi tai nhọn của lão tiểu yêu quái thấy khó chịu. Thật là, làm sao người ta có thể chịu đựng được cái giọng nói khó nghe này nhỉ!

"Ngươi biết là chủ nhân muốn tất cả chúng ta phải ở đây trong suốt nghi lễ vì vậy đừng nghĩ là ngươi có thể bỏ đi được như ngươi muốn."

"Hừm, chủ nhân á?" Jaken chỉ có duy nhất một người để phục tùng, và trong khoảnh khắc thì không tìm thấy chủ nhân ở đâu nữa. "Đợi đã, ngươi nghĩ ta là một người trong nhóm hả?"

"Grừ, ta không có thời gian cho cái trò đùa vặt vãnh này của ngươi đâu. Giờ thì đi đi và trông chừng chỗ canh gác của ngươi ấy, và nếu ngươi để bất cứ lũ con người nào trốn thoát thì chắc chắn chủ nhân sẽ lấy đầu ngươi."

Nó nghĩ mình là một trong số chúng!

Jaken quan sát đám hầu cận khác xung quanh gồm yêu quái cáo, heo, những con chồn, và trong nỗi khiếp sợ cũng có vài con tiểu yêu quái nữa. Điều đó giải thích tại sao bọn chúng nghĩ lão là một trong số chúng, Jaken chỉ cười khẩy để thấy thực tế rằng trang phục của lão nhìn còn tốt hơn bọn sinh vật hạ đẳng kia. Chúng có thể nhìn giống lão, nhưng quần áo chúng mặc chỉ là những chiếc khố đơn giản không giống như trang phục thuộc tầng lớp cao quý mà lão tiểu yêu quái đang khoác trên người.

Nếu mong muốn được hầu hạ vị Lãnh chúa cao quý thì người ta cần phải ăn mặc như thế.

"Sesshomaru

-sama!" Jaken đột nhiên nhớ ra lão không có thời gian để giả vờ đóng kịch nữa, thay vào đó lão phải nhanh chóng tìm ra được chủ nhân mình. Lão hua hua cây gậy 2 đầu trong không khí để phun ra ngọn lửa đáng sợ có thể tạo thêm thời gian cho lão trốn thoát.

Lão đợi tới thời điểm hoàn hảo để tấn công cho tới khi đột nhiên nghe thấy tiếng la hét hoảng loạn đang phát ra từ những cỗ quan tài. Jaken rùng mình bước mấy bước lại gần hơn để xem chuyện gì xảy ra, lão không thấy ngạc nhiên lúc nhận ra một con người đang bị trói chặt và bị bịt miệng đang giẫy giụa như con cá bé bé bên trong cỗ quan tài.

"Hây, không phải lỗi của ta, do tại các người quá yếu đấy thôi," lão lên tiếng sau khi nhận ra tất cả lũ trẻ cùng trong tư thế nằm không khác nhau là mấy. "Tất cả các người đều bị..." Jaken không thể không cảm thấy tội nghiệp cho bọn trẻ, những đặc trưng trẻ con của chúng gợi lão nhớ về Rin khi cô cũng từng là đứa bé. Lão gần như tự thúc giục mình muốn cứu chúng thoát khỏi nỗi sợ hãi như vị Lãnh chúa của lão đã từng làm cho tới khi thực tế nhận ra là chúng không phải là Rin và đây không phải là việc của lão.

"Mọi người tự chuẩn bị đi nào," con chồn ban nãy gợi ý khi nó đứng ở đầu hàng dãy quan tài. Giống như kẻ cầm đầu con chồn giao cao tay lên để thu hút sự chú ý của đồng bọn bao gồm cả Jaken.

Lão tiểu yêu quái không muốn xem bọn kia chuẩn bị cho việc gì, lão nhanh chóng dòm đến một bức tường phía xa. Lão tiểu yêu nhìn lên cái lỗ mà Sesshomaru đã tạo ra trên sàn trong lúc quay lại, nhưng khi lão nhìn nó từ khoảng cách lão đứng một lần nữa thì cái lỗ rộng lớn trước đó chẳng là gì chỉ như một chấm sáng nhỏ nhoi.

Vì chẳng có lý do gì mà vị trí chôn cất dưới lòng đất này lại được để ý đến. Nó sâu hơn là Jaken tưởng tượng. Nó trông giống cái hang động đen kịt hơn là ngục tối. Các bức tường lởm chởm cao lừng lững, Jaken tự biết mình không bao giờ tự trèo lên được.

"Chủ nhân của chúng ta đã đến," con chồn thông báo, tất cả lũ tiểu yêu lắng nghe trong niềm phấn khích vượt xa cả sự chờ đợi của Jaken. "Chúng ta sẽ bắt đầu nghi lễ với việc hiến tế cô gái đi cùng với đám trẻ con." "Cô gái?" Jaken đặt câu hỏi làm như mình cũng trở nên quan tâm tới việc đó.

"Thưa ngài đáng tiếc là chúng tôi đã.... ừm.... không thể tìm được cô gái đó..."

"Ý bọn mày là chưa bắt được cô ta?" tiếng con chồn vang lên một cách sợ hãi nhiều hơn là tức giận. "Chủ nhân muốn một trái tim tinh khiết để hiến tế!"

Một con tiểu yêu nhỏ bé ngã dúi dụi trước tiếng quát tháo liên tục của con chồn. "Chúng ta còn rất nhiều con người khác mà."

"Phải, nhưng chủ nhân muốn một trái tim con người thực sự tinh khiết. Nếu người mà biết được chúng ta đưa cho người một trái tim ngẫu nhiên thì chắc chắn người sẽ giết tất cả chúng ta!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!