Chương 35: Lantern Lightway (chap 5)

ANGELIC DEMON (YÊU QUÁI TỰA THIÊN THẦN)

_________

"Thiếu gia, lại có chuyện gì thế?" Jaken hỏi khi thấy chủ nhân mình đang nhìn hướng lên trần. Hắn biết mình đang nghe thấy cái gì, và hắn còn hơn cả chắc chắn nơi cô ở đâu vào lúc này bằng cách xác định vị trí âm thanh phát ra tiếng hét.

Hắn biết đó là Rin, nhưng không phải là tiếng thét gào khóc và bởi điều này mà hắn thở phào nhẹ nhõm, dịu lại đi đôi chút. Tiếng thét của giận dữ, nhưng vì cái gì thì hắn chịu. Hắn có thể ngửi thấy không có mùi máu, ngay cả như thế cũng chẳng thể xóa nhòa trong đầu hắn rằng không có nghĩa cô không gặp nguy hiểm.

Dù gì thì hắn đã biết cô ở đâu, và ngay khi cô trở lại trong tầm nhìn của hắn cũng là lúc nói lời tạm biệt cái nơi chốn quái quỉ này. Thực tình hắn không hề thích thú gì cái nơi mà sẽ chẳng mang lại ích lợi cho hắn như là cái tòa nhà trọ trông rất kỳ dị này.

Thậm chí có đầy một lũ lừa đảo thì việc của hắn ở đây là gì chứ? Nếu cái đám yêu quái hạ đẳng ngu dốt đó không biết giới hạn của mình thì hắn sẽ mở mang tầm mắt cho chúng với các cuộc tấn công.

Vấn đề bây giờ là tìm ra Rin và đi khỏi đây.

"Trưởng làng, ngài đưa chúng tôi đi đâu đấy?"

"Tại sao chúng ta lại ở dưới này khi mà chúng ta nên đi ra ngoài chứ?"

Những tiếng nói cất lên, bằng cách nghe họ nói thì ở đây có vài người nữa. Tiếng lộp cộp của những bước chân vang đến tai hắn và ngay cả Jaken cũng nghe thấy.

"Có người tới," lão thì thào khi nấp sau chân Chủ nhân mình vì dù thế nào thì lão cũng có thể nhận được sự bảo vệ. Sau một lúc sống trong sợ hãi, càng có thêm nhiều tiếng nói nữa vang lên khiến cho cả Jaken và Sesshomaru đều phải thấy tò mò.

"Trưởng làng, hãy trả lời chúng tôi đi chứ,"

"Nghe này, ta đã bảo các ngươi đây là đường hầm bí mật sẽ dẫn chúng ta ra ngoài, thế nên tất cả các ngươi ngừng kêu ca hết đi."

"Đường hầm bí mật?" Jaken lầm bầm, lão nhìn vào hàng tá cỗ quan tài bằng đá, tất cả đều đặt đối xứng bên cạnh nhau cũng như các nắp đều được mở ra. Sau đó Jaken nhìn sang ông lão già, trông có vẻ như lão ta đang ngáy khò khò sau khi bất ngờ nhìn thấy vị Chúa Khuyển một cách đường đột.

"Đây là một cái bẫy!" Jaken suýt chút nữa thét lên, lão liền đưa bàn tay xanh ngắt của mình lên để che miệng lại. Sesshomaru đưa mắt liếc nhìn lão hầu cậu ồn ào khó chịu khi nghĩ đến việc đang nói về cái bẫy, sao lão tiểu yêu không im miệng mình lại được nhỉ?

Đối với Sesshomaru mà nói thì rõ ràng hiển nhiên đã đánh hơi thấy đây là một cái bẫy vẫn còn luẩn quẩn nơi này khi hắn phát hiện ra có người nằm trong quan tài. Không nghi ngờ gì nữa, việc còn lại sẽ là bị trói lại và bịt miệng cho đến chết, bao gồm cả vị trưởng làng cùng tất cả dân làng cũng như đám trẻ nhỏ. Rin không có trong nhóm này, và vẫn không có mùi máu của cô.

Vào thời điểm này hắn biết cô vẫn ổn, nhưng hắn nên tìm thấy cô càng sớm càng tốt.

"Thiếu gia, tất cả những người này sắp phải chết rồi," Jaken nói lúc lắng nghe thấy nhóm người cùng đi xuống đường hầm dưới lòng đất dẫn tới nơi họ đang đứng.

"Ngài định làm gì?"

X X X

"Ngươi sẵn sàng chưa?" Rin hỏi khi giữ món vũ khí chính là gã chồn biến thành trong tay mình. Vũ khí mà Rin lựa chọn chính là con dao sắc nhọn, nên cô có thể tấn công một cách dễ dàng. Cô nắm chặt cán dao suýt nữa làm biến dạng hình dáng thật của gã chồn. "Ow, này này, quỷ cái, chặt vừa thôi."

Rin đánh mắt nhìn đi chỗ khác với đôi môi chuẩn bị nói ra những từ mà gã chồn vốn đã biết.

"Ngươi vẫn bực mình hả?" gã chồn hỏi. Rin quắc mắt nhìn gã cùng với ánh sáng long lanh trong mắt cô trở nên tăm tối, "Phải..."

Gã chồn rùng mình sợ hãi, chợt nhận ra cô vẫn chưa bỏ qua cho cái vụ biến hình của gã lúc nãy đã khiến người thiếu nữ trẻ đỏ ửng từ đầu đến chân, hơi thở của cô cũng tăng lên như nhịp tim cô vậy. Chẳng phải lỗi của gã, bởi tại gã nghĩ đó là điều cô muốn. Cô cần phải mô tả cụ thể hơn và giờ thì cô nổi xung với gã.

"Bây giờ chuyện ấy không còn quan trọng nữa, thế nên ta mới hỏi, ngươi sẵn sàng chưa?" Rin thủ thế chọn thời điểm hoàn hảo để tấn công vào ảo ảnh. Mang đầy hi vọng rằng mọi thứ sẽ bắt đầu trở nên rõ ràng hơn và ảo ảnh sẽ biến mất. Tora đứng nép vào trong một góc để chắc chắn mình không gây cản trở đồng thời cổ vũ cho cô.

"Thế ta còn lựa chọn nào khác à?" gã nói bằng giọng mỉa mai. Chẳng bao lâu sau khi nói xong mấy lời đó thì Rin đã phóng cơ thể gã với tốc độ nghẹt thở vào trung tâm của ván sàn ở chính vị trí nơi cô đã thả chiếc dây nơ xuống đất.

Thực sự là không có cách nào chắc chắn để tìm ra nơi tấn công, chỉ hi vọng cách đánh của cô đủ làm đau tên yêu quái đang tạo ta ảo ảnh.

"Nếu có thời gian mình đã có kỹ năng để cảm nhận được yêu khí," Rin thầm nghĩ, "giờ là thời điểm hoàn hảo." Lúc này chẳng có thời gian mà phàn nàn, và cô sẽ chỉ phải tiếp tục làm theo bằng dấu hiệu của âm thanh và bản năng.

"C

-có hiệu quả không nhỉ?" cô tự hỏi. Ban đầu dường như chẳng có gì thay đổi cho tới khi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!