Chương 34: Lantern Lightway (chap 4)

TRICK (TRÒ LỪA)

__________

"Ngài ấy đang muốn làm gì đây?" Rin thầm nghĩ khi thấy gương mặt hắn dí sát vào mặt cô, cô có thể cảm nhận hơi thở không đều của hắn trên môi mình.

"T

-thiếu gia, ngài đang làm gì vậy?" hắn không trả lời, nhưng bàn tay đặt trên hông cô đang kéo cô lại gần một cách rất thô bạo cho tới khi vòng tay quanh vai cô như để giữ cô không ở cách xa. Bàn tay thô ráp đang đặt trên cằm cô đẩy đầu cô nghiêng sang bên.

"L – L – Lãnh chúa Sessho...," Rin cau mày bởi cảm thấy móng vuốt hắn đang cắm sâu vào da thịt mình. Ánh mắt hắn không mang một chút nào ấm áp như chúng vẫn thường có mỗi khi hắn nhìn vào cô. Chúng trông rất kích động và giận giữ; cứ như thể con vật bên trong hắn đang trỗi dậy.

"Đợi, đợi, đợi, đợi, đợi đã," Rin thét lên, hua hua tay trước mặt mình trong một chuyển động nhanh chóng, và trong lúc ấy cô nhận ra mình đang đẩy hắn lại. Cô thấy hắn nhìn mình với gương mặt tỏ vẻ hoàn toàn sốc và như kiểu bị hắt hủi.

"Em không muốn làm ta vui sao?" hắn thì thào trong âm điệu trầm lắng, ngay cả Rin chưa bao giờ biết giọng hắn lại có thể xuống thấp đến thế. Gương mặt Rin chuyển từ bối rối sang ngạc nhiên vì rằng hắn đã lắng nghe những gì cô nói trước đó. "N

-ngài đã nghe thấy điều đó?" Hắn gật đầu trước khi bước đến với cô lần nữa giống như một con thú đang sẵn sàng ăn thịt con mồi của nó.

Rin lùi lại trước cái nhìn trông như kẻ cướp trong đôi mắt hắn đang dành cho cô, lưng cô chạm vào tấm chắn cửa. Cô thấy một lần nữa hắn lại đứng chỉ còn cách người cô vài bước, hắn đưa tay lên để chạm vào gò má cô.

"Nếu em muốn ta nhẹ nhàng hơn," hắn thì thầm với âm giọng khàn khàn thốt ra từ khóe miệng đang nhếch mép cười ma quái. "Em chỉ cần nói vậy là được mà."

Cả cơ thể Rin không còn cảm giác ấm áp nữa, thay vào đó là cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tay hắn chẳng hề ấm áp, cũng không mềm mại như cô vẫn nhớ. Chúng lạnh lẽo và nhơm nhớp, và nó khiến cô phải run rẩy thay vì mỉm cười với cảm giác bồi hồi dâng tràn bên trong cô. Cô có thể nói má mình vẫn còn đỏ ửng, nhưng nó không để lại một cảm giác nồng ấm trong lòng, cũng chẳng mang đến nụ cười trên mặt cô.

"E

-em không hề nói vậy," cô lầm bầm khi môi hắn kề sát môi cô lần nữa. "Nhưng em không dám chắc..." Tay hắn đang đặt trên gò má cô khẽ di chuyển để bịt miệng cô lại, hắn nắm chặt tay cô ra sau lưng để đảm bảo sẽ không có chuyện lặp lại như sự việc vừa mới xảy ra lúc trước.

Môi hắn càng lúc càng tiến vào gần hơn, giờ thì Rin biết hắn đang muốn làm gì. Điều đau đớn nhất là hắn đang ép buộc cô vào việc đó, và đau đớn biết bao khi mà hắn thậm chí chẳng hề tỏ ra nhẹ nhàng. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ bắt cô làm bất cứ điều gì, và từng cử chỉ, một cái chạm tay khẽ khàng của hắn đều nhẹ nhàng và ấm áp. Còn ở đây thì không...

Đây không phải là Sesshomaru đầy lạnh lùng mà cô biết. Hắn sẽ chẳng bao giờ thể hiện tính hung hăng với cô mà không có lý do. Đây không phải là tên yêu quái đã sưởi ấm trái tim cô hay khiến cô đỏ mặt mỗi khi hắn nhìn cô với đôi mắt màu hoàng hôn rực rỡ của hắn. Đó mới là đôi mắt cô mong ước được nhìn thấy thay vì những gì cô nhìn thấy lúc này chỉ là hai con mắt vàng vọt xa lạ bẩn thỉu.

"Không!" cô nghĩ, "Đây không phải là ngài ấy!"

"Em không ngờ anh ta lại có đuôi cơ đấy," một tiếng nói trẻ con bỗng chốc vang lên, cả Rin và cái kẻ đang có hôn cô cùng nhìn xuống. Tora đứng đó như để kiểm chứng độ dài của túm lông ở sau lưng kẻ giả mạo. "Đuôi á?" Rin hỏi lại, nhìn vào kẻ giả mạo đang nhìn mình với vẻ hoảng hốt. Rin chưa bao giờ nhớ là vị Lãnh chúa lại có một cái đuôi, và cô cũng chưa bao giờ biết túm lông của hắn lại được gắn ở đằng sau lưng. Hắn luôn mặc áo giáp, vậy sao cái kẻ này lại không thấy có.

Mắt hắn trợn trừng kỳ quặc đầy vẻ sợ sệt hiện rõ trên mặt tên yêu quái; một cái nhìn mà cô biết Sesshomaru sẽ chẳng bao giờ thể hiện như thế.

"Tora, em làm gì ở đây thế?" Rin cất tiếng hỏi khi cô nhìn cô bé, còn cô bé đang nhìn đằng sau tên yêu quái. "Chị đi lâu quá nên em đến đón chị đấy," cô bé vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cái đuôi rồi thốt lên với cô, "Cái đuôi này trông kỳ cục thật đấy," Tora nói, sau đó bắt đầu kéo cái đuôi xù xì để nhìn xem nó là thực được dính chặt vào hay không.

Chẳng mấy chốc một tiếng thét lớn cất lên từ cái kẻ được gọi là Sesshomaru kia, một đám khói tím đột ngột xuất hiện để lộ ra một con chồn quỷ già nua gầy nhom. "Huh!" Rin lầm bầm bởi đang nghĩ sẽ được nhìn thấy một tên yêu quái trông phải hung hăng hơn. Thay vào đó, cô lại trông thấy một con chồn già nua xấu xí với đám lông lá xù xì và kích thước còn khó mà chạm đến đầu gối cô.

"B

-bạn của chị hóa ra là một con chồn!" Mắt Tora mở to khi chỉ tay vào cái con vật bé tí đang dựng đứng hết cả tóc gáy lên để cố gắng chạy thoát khỏi cái cảnh bị tóm cổ cho đến khi gã cảm thấy túm lông trên cổ mình bị nắm chặt một cách thô bạo.

"Vậy là," Rin nói, đôi mắt nâu ngọt ngào của cô trở nên tăm tối và xấu xí như thể muốn bắn những tia sét nhọn hoắt vào kẻ thù của mình. "Ngươi thích đùa cợt với cảm xúc của phụ nữ đúng không?"

Con chồn ré lên kinh hãi khi cô gái ngọt ngào lúc trước bỗng chốc hóa thành một chiến binh giận dữ ngay tức thì. "Thả ta ra, thả ta ra!" gã gào thét, cố thoát khỏi cái siết cổ của cô.

"Không có cơ hội đâu," cô thét lại. "Giờ thì chuyện gì đang diễn ra ở đây, tại sao ngươi dám biến hình thành Sesshomaru

-sama hả?" con chồn cáu gắt phản ứng lại, hai mắt nó đảo tròn, theo như Rin thấy thì lúc này gã đang hành động y chang Jaken, cũng sẽ diễn kiểu như thế khi Rin hỏi lão câu hỏi kỳ cục. Được thôi, nếu bọn họ sắp sửa định đóng kịch thì Rin quyết định cô cũng sẽ tham gia vào cùng.

BỐP!

Hai con mắt đang quay mòng móng của con chồn trở về trạng thái ban đầu bởi cô gái ngây thơ ngọt ngào kia vừa mới đánh bốp cái vào đầu gã, để lại một cục u bầm tím kinh khủng khiếp. "Giờ trả lời ta đi!" cô nói bằng cái giọng ra lệnh, cố không tỏ ra đau đớn với cái nắm tay bị đỏ ửng. Vậy mà vị Lãnh chúa đã đánh Jaken như thế trông thật dễ dàng làm sao, khi mà trong thực tế nó lại thực tình quá đau đớn.

"Ờ thì đâu phải lỗi tại ta, này cô gái, tại ngươi quá hấp dẫn đấy thôi!" con chồn thú nhận. "Và tại vì nhà người đã thú nhận hết tình cảm của mình với tên khuyển yêu ở tầng trệt kia, ta nghĩ rằng mình cũng sẽ bày mấy trò vui và..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!