SUMMER KIMONO (KIMONO MÙA HÈ)
___________
"Sesshomaru
-sama?"
Rin bắt đầu lồm cồm bò ra khỏi chăn cho tới khi chân cô vô tình đá trúng vào cái vật gì đó ở trên giường mình. Cô nghe thấy có tiếng kêu đau đớn nên nhanh chóng quay đầu nhìn tới cái thứ đang núp dưới tấm chăn. Cô cảm thấy có chút sợ hãi bởi biết rằng không đời nào cái "cục u" nhỏ kia lại là vị Lãnh chúa. Cô vội kéo chăn lên để coi thứ gì ẩn dưới tấm chăn.
"Ông Jaken!" Rin thốt lên trong ngạc nhiên lúc lão tiểu yêu xanh lè lăn từ trong chăn ngã dập mặt xuống nền.
"Ông Jaken, ông làm gì ở đây thế?" Rin hỏi rồi dí dí tay vào đầu lão tiểu yêu đương còn ngái ngủ. Qua cái giọng khàn khàn rền rĩ, Jaken trả lời cùng với khuôn mặt vẫn nèm bẹp dí trên nền, "Sesshomaru
-sama bảo ta trông chừng ngươi phòng trường hợp ngài phải đi."
"Ngài đi á!" Rin thốt lên, tay nắm chặt trên ngực. "Ngài ấy đi rồi hả?" cô dò hỏi, dù vậy cô đã chạy nhanh ra cửa, rốt cục bỏ mặc lại lão tiểu yêu tiếp tục đánh một giấc ngon lành trên sàn nhà lạnh ngắt.
Rin chạy ra bên ngoài và nhìn xung quanh, thậm chí ngó lên cả nóc lều vẫn không thấy Sesshomaru đâu. Cô thở dài trong thất vọng bởi hắn đã rời đi, và chuẩn bị trở về lều thì nghe thấy một giọng nói sâu trầm gọi tên mình.
"Rin"
Rin nhanh chóng ngẩng đầu lên và nhìn theo hướng có tiếng nói để thấy không ai khác ngoài Sesshomaru đang ngồi trên đỉnh cổng gỗ torii đỏ đứng sừng sững trước bậc thang đá.
Hắn vẫn còn ở đây!
"Sesshomaru
-sama," Rin mừng rỡ gọi tên hắn khi quan sát hắn nhảy xuống từ vị trí đó và chỉ đứng cách cô vài bước chân. Cô bước đến chỗ hắn, nụ cười chưa lúc nào tắt trên môi.
"Xin lỗi nếu đêm qua em có làm phiền ngài khi em đã ngủ thiếp đi," cô e thẹn nói trong khi hắn bắt đầu thọc tay vào bên trong tay áo kimono của mình. Cô muốn dò hỏi liệu hắn có vuốt tay lên tóc mình không, hoặc là người đã vỗ về cô vào giấc ngủ hay tất cả chỉ là giấc mơ. Nhưng cô quyết định bỏ qua chuyện đó và chỉ cần tin rằng hắn thực sự chính là người đã làm tất cả những việc ấy.
Cô để ý hắn có vẻ như đang lắng nghe, nhưng sự thực thì hắn lại đang tập trung vào thứ gì đó mà hắn muốn lôi ra khỏi tay áo kimono của mình. Cuối cùng tay hắn đưa một gói bọc được bện lại bằng rơm ra trước mặt cô.
Rin ngạc nhiên mở to mắt lúc hắn chìa gói đồ ra với cô. Cô nở nụ cười tươi rói bởi nghĩ hắn đang tặng mình một món quà tuyệt vời khác. Ngay cả khi cô chưa hẳn nhìn thấy thì cô vẫn biết vì nó đến từ hắn nên nó sẽ luôn là điều tuyệt đẹp.
Món quà đầu tiên cô sẽ nhận được kể từ ngày hắn quay trở về từ chiến tranh. Món quà đầu tiên cô nhận được từ hắn với tư cách là một người phụ nữ.
Hai bên má Rin chợt trở nên ửng đỏ hơn bao giờ hết khi cô nhìn xuống gói bọc màu nâu. "Em có thể không?" cô cất tiếng hỏi. Cô coi sự im lặng của hắn là đồng ý, và cô bắt đầu mở gói quà giống như đứa trẻ nhận được món quà. Cô muốn thể hiện sự duyên dáng và mở nó ra một cách từ tốn, nhưng cô không thể điều khiển được bản thân.
Khoảnh khắc lớp lụa hiện ra trong mắt cô cũng là lúc tim cô bắt đầu rung động. Khuôn mặt hồng hào của cô bỗng dưng đỏ ửng và rồi cười rạng rỡ bởi cô biết nó là cái gì. Rin hướng mắt vào căn lều như là sự ầm thầm xin phép để thử nó ở trong đó.
Hắn cũng nhìn theo hướng đó, Rin vội rảo bước đi vào căn lều để mặc thử bộ đồ kimono mới với niềm phấn khích trong lòng. Rin bước vào và lật người Jaken vẫn đang say giấc nồng lên tấm chăn futon, phủ chăn lên người lão nên lão sẽ không nhìn thấy cô thay đồ nếu lão có bất chợt tỉnh giấc. Rin nhìn xuống bộ kimono đỏ thẫm cũ kỹ của mình để tháo bỏ miếng vải quấn quanh hông.
Thông thường cô không mặc nó lúc đi ngủ, nhưng kỳ lạ hơn cả là không tìm thấy nó ở đâu lúc cô tỉnh dậy và cũng chẳng nhớ mình có cởi nó ra không nữa.
Cô không hề phàn nàn về việc mặc nó, cô thấy biết ơn bởi vẫn còn có đồ mà mặc ngay cả khi nó chẳng thể nào so sánh được với những bộ kimono cô từng có trong quá khứ. Tất nhiên cô thấy vui hơn nhiều vì có bộ đồ mềm mại và mới mẻ để mặc... đặc biệt nó lại đến từ vị Lãnh chúa.
Trong khi Rin thay đồ, Sesshomaru đứng bên ngoài gần căn lều. Gặp gỡ Rin ở đây trong những chuyến viếng thăm cũng không phải là ý tưởng tồi. Căn lều dường như cách xa những căn lều khác, Sesshomaru nhìn đến căn lều có hai buồng lớn và biết rằng căn buồng bên phải là chỗ của Rin. Tuy nhiên sẽ tốt hơn nếu là căn buồng có cửa ra vào gần nhất với cái cổng gỗ đỏ.
Căn buồng kia chắc chắn phải thuộc về bà lão pháp sư già nua ấy, hắn có thể nhận ra hơi thở yếu ớt của bà ta trong giấc ngủ mê man.
Bộ kimono kia... Sesshomaru bắt đầu tự hỏi lòng mình giờ thì nó có ý nghĩa gì đây khi hắn tặng nó cho cô. Cô vốn đã có quần áo rồi, hắn chỉ muốn nhìn thấy cô trong bộ đồ tốt hơn và đẹp hơn nhiều để phù hợp hơn với tính cách của cô.
Mong muốn được tặng cô thứ gì đó, tất cả suy nghĩ ấy dẫn hắn trở lại với việc tán tỉnh. Lẽ nào hắn đang tán tỉnh Rin? Chẳng có lẽ... chẳng có lẽ...
Hắn thậm chí còn không thể tập trung được suy nghĩ để nghĩ ra một cái cớ chính đáng là tại sao hắn lại làm cái việc mình đang làm. Hắn muốn nhìn thấy Rin trong bộ đồ khác và chỉ thế thôi. Hắn biết màu sắc của bộ kimono và biết đêm qua cô sẽ khó mà nhận ra cái màu đó nên hắn đã đợi tới tận sáng nay để đưa nó cho cô.
"Tán tỉnh ư?" hắn thầm nghĩ. Ừ thì nếu hắn có thực sự nghĩ về điều này, thì đám trai làng thảm hại nào có thể mang đến cho Rin những thứ mà hắn có thể. Quần áo, sự bảo vệ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!