FAREWELL (TẠM BIỆT)
________
Rin theo chân vị Lãnh chúa của mình đi xuống con đường đất bẩn dài đằng đẵng. Khu rừng họ đang đi lúc này im ắng và tối mịt bởi những rặng cây ngăn không cho ánh sáng của mặt trăng rọi vào. Cũng phải mất một lúc để quen dần, vì thế cô phải tập trung lắng nghe tiếng bước chân của Sesshomaru để dẫn lối cho mình đi theo.
Khi cô nghĩ về khoảng thời gian hiện tại có được với vị Lãnh chúa, cô tuyệt đối không thể đòi hỏi thêm một ngày nào tuyệt vời hơn nữa. Cô đã bước qua một cánh đồng phủ đầy hoa với hắn. Cô thậm chí còn cảm thấy được thư giãn bên hắn trong khi thưởng ngoạn dòng sông và ngắm mặt trời lặn. Trong khi sự im lặng có thể làm bất cứ ai khác cảm thấy khó chịu, nó lại chỉ làm cho Rin hạnh phúc hơn.
Cô có thể nói với ánh mắt dịu dàng hắn dành cho cô cùng bầu không khí yên bình, đó là hắn hoàn toàn thư giãn. Rin thích thú nghĩ rằng chính cô đã làm cho tên yêu quái trước mặt mình được hạnh phúc. Sau tất cả mọi thứ hắn đã làm cho cô, cô không chắc mình làm sao để trả hết ơn hắn. Chắc chắn rằng những bông hoa bé nhỏ và những nụ cười sẽ là không đủ.
Hắn chưa bao giờ đòi hỏi lại bất cứ thứ gì, vì cho rằng cô đã rất biết ơn mà cô lại không có gì hơn để trao cho hắn ngoại trừ niềm tin bất diệt và sự thành tâm của mình. Dĩ nhiên còn thứ gì có thể trao được cho người đã mang cô trở lại cuộc sống.
Cô thậm chí chẳng hề nhận ra chuyện gì đã xảy ra vào cái ngày cô bị giết chết bởi đàn sói, ít ra là không biết được mãi đến khi Jaken kể lại cho cô nghe. Ký ức duy nhất của cô là khi cô tỉnh lại, và nghĩ mình đã phải lên thiên đường rồi. Cô đã gần như tưởng rằng mình đang trong vòng tay của một vị thần, vị thần mà cô đã tìm thấy trong rừng rậm. Ý nghĩ đầu tiên và duy nhất của cô sau lần đó dĩ nhiên là đi theo con người đẹp đẽ đó. Từ đó về sau đó là những gì cô làm.
Ngay cả sau khi cô chứng kiến hắn có thể giết chết người như thế nào, kể cả khi cô nhìn thấy cơn giận của hắn trút giận và tàn phá lên Jaken đáng thương. Thậm chí cả khi cô chứng kiến hình dạng thật sự của hắn, và thậm chí sau khi cô nhìn thấy tất cả những bằng chứng về việc hắn thật sự là một yêu quái. Cô vẫn xem hắn như một vị thần. Một sinh vật đẹp đẽ đã cứu cô hết lần này đến lần khác, đã đưa cô đi khỏi cuộc sống nghèo đói và ngược đãi mà cô nhận được từ những người dân trong làng vốn phải cảm thương cô sau cái chết của cả gia đình mình.
Cô nghe thấy tiếng bước chân Sesshomaru dừng lại, và cô cũng dừng lại theo. Nhìn qua chân hắn, cô thấy rằng khu rừng đã kết thúc tại một bãi đất nhỏ, phía xa xa bãi đất là một ngôi làng. Rin đến bên cạnh Sesshomaru và tự hỏi họ làm gì ở đây, cho tới khi đột nhiên cô nhận ra đó chính là ngôi làng nơi Inuyasha sống. Cô mỉm cười, đó cũng là ngôi làng nơi Kohaku sống cùng với chị cậu và gã pháp sư.
"Tại sao chúng ta ở đây, Thiếu gia?" cô hỏi. Lần này cô quyết định tốt nhất là không hỏi lại lần nữa, bởi hắn đã cho cô câu trả lời hệt như lần trước khi cô hỏi điểm đến của họ ở đâu. Câu trả lời là tất nhiên, là rằng hắn đã không phản ứng gì cả. Cô vội vã đến bên hắn khi cô nhìn thấy hắn đi bộ về phía ngôi làng.
"Em tự hỏi không biết Kohaku thế nào, liệu em có thể đến thăm anh ấy được không, Sesshomaru – sama?" Hắn trả lời cô một câu đơn giản, "Không phải bây giờ," và nó để lại cho Rin một chút thất vọng. Đó không phải là sự thật rằng cô không thể đi gặp bạn của mình, mà đó là cách Sesshomaru nói ra câu trả lời. Hắn không nhìn xuống cô hay bất cứ điều gì, cô chỉ nghe được loáng thoáng hắn nói tất cả nhờ vào màn đêm tĩnh mịch. Hắn gần như có vẻ khó chịu.
Nó cũng giống như ngày hôm đó khi cô có cảm giác hình như hắn đang cố tình tránh né cô, thay vì chỉ đơn giản là phớt lờ cô. Đối với Rin sự tránh né còn nặng nề hơn là sự tàn phá.
Sesshomaru bắt được mùi của bà pháp sư già, khó chịu với sự thật là Rin sẽ phải rời xa hắn sớm hơn là hắn nghĩ. Hắn dừng lại khi nhìn vào một thân cây đơn côi. Phía sau cái cây đó là con đường dẫn đến ngôi làng, đến tương lai của Rin. "Không thể chờ đợi huh?" là tất cả những gì hắn nói, khi bà Kaede bước ra từ phía sau một cái cây với chiếc cung cầm trong một tay, và chắp một tay sau lưng.
Sesshomaru cho bà một cái nhìn sắc lẻm, có phải người đàn bà này định tấn công hắn nếu hắn không sẵn lòng giao Rin chăng. Hắn đã rất ngạc nhiên về sự ngu ngốc của bà ta, thậm chí một mũi tên thanh tẩy làm sao có thể xuyên qua người hắn. Điều gì khiến bà ta nghĩ rằng những mũi tên đơn giản yếu ớt đó kết hợp với sức mạnh yếu đuối của bà ta có thể hy vọng hãm hại được hắn.
"Ngươi không cần phải lo lắng cho mình, đó chỉ là do thói quen," bà nói, nhận thức rõ rằng hắn đang suy nghĩ về cây cung và những mũi tên của mình. Bà biết mình sẽ không bao giờ có cơ hội để làm hại được hắn nói gì đến bắn trúng.
"Huh, như thể ta lo lắng không bằng," hắn trả lời lại, sau đó hắn nhận thấy Rin đã bước ra khỏi chỗ trốn sau chân hắn để nhìn về phía bà lão già.
"Bà Kaede?" Rin thốt lên, khi cô lộ người hoàn toàn từ phía sau vị Lãnh chúa của mình. Bà Kaede buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm, và bà biết Sesshomaru đã nghe thấy. Lúc đầu bà đã không nhìn thấy cô bé nên đã cho rằng Sesshomaru phá vỡ thỏa thuận này.
Dù vậy giờ cô bé đã ở đây, và bà Kaede mỉm cười với cô. Hoàn toàn hài lòng rằng tình hình đang diễn ra suôn sẻ, tất cả những gì Rin cần làm là nói lời tạm biệt của cô bé và đi theo bà Kaede về làng.
"Thật vui khi thấy cháu một lần nữa bé con," bà nói khi bà đưa bàn tay đang ở sau lưng ra trước mặt Rin, "Giờ thì đi thôi".
Bà Kaede mong nghe thấy tiếng bước chân của cô tới gần bà, nhưng tất cả những gì bà nghe thấy là tiếng thở gấp gáp khe khẽ từ đứa trẻ khi Rin nhìn vào bà với vẻ bối rối. "Tại.... Tại sao ạ?" là những gì Rin có thể thốt ra. Bây giờ Rin đã lờ mờ nhận ra lý do tại sao cô lại ở đây, và ý nghĩ đó đã làm cô run rẩy và hai chân cô thấy chao đảo.
Bà Kaede nhanh chóng nhìn Sesshomaru, người có mái tóc đang che giấu ánh mắt của hắn. "Ngươi vẫn chưa nói gì với cô bé hết". Sự thật là hắn đã chưa nói gì làm bà Kaede thấy buồn vô cùng, biết rằng nó sẽ rất là khó khăn để chứng kiến cái cảnh diễn ra trước mắt bà. Bà quan sát Rin khi cô nhìn sang Sesshomaru, đôi mắt cô đong đầy lo lắng.
"Nói cho em gì đi, ý bà là sao Sesshomaru – sama?" Rin đưa đôi nắm tay bé nhỏ lên trước ngực, xác định để có được câu trả lời lần này. "Sesshomaru – sama!" cô lại nói, lần này to hơn. Cô cần phải biết có phải điều cô nghĩ đang thật sự diễn ra.
"Rin, đi với bà ấy," là tất cả hắn nói, khi hắn cố giấu đôi mắt mình hơn nữa trong sự che phủ của mái tóc dài trước trán. Hắn không thể nhìn cô được nữa, và hắn đã muốn nói với cô trước khi họ đi đến ngôi làng. Hắn đã có rất nhiều cơ hội, nhưng theo cách mọi chuyện diễn ra hắn lại không muốn nhìn thấy nụ cười của cô biến thành cái cau mày. Đặc biệt khi mọi thứ dường như rất yên bình. Mặc dù bây giờ nó không còn quan trọng nữa, Rin đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Rin nhìn hắn trong sự hoài nghi, đôi mắt cô mở to và hơi thở hổn hển khác thoát ra khỏi miệng. Nỗi sợ hãi lớn nhất của cô đang đến trong cuộc đời, hắn đang đuổi cô đi. "Tại sao, tại sao Sesshomaru – sama?" cô nói, không nhận ra mình đang to tiếng như thế nào. Tại sao hắn lại làm thế với cô? Cô đã làm gì đó rất sai lầm để khiến cô bị xua đi, bị xua đến sống trong một ngôi làng, bị đưa đi xa khỏi hắn.
"Tất cả sẽ được giải thích sớm thôi cháu yêu," bà Kaede an ủi khi bà bước một vài bước lại gần hai người. "Bây giờ hãy nghe theo lệnh hắn và theo ta," bà lại đưa tay ra một lần nữa. Bà biết chuyện sẽ tốt hơn khi để bà nói cho cô bé nghe.
Dù vậy, lần này thay vì nhận được cái nhìn băn khoăn, Rin nhìn bà Kaede đầy sợ hãi. Với Rin cứ như thể người đàn bà này thậm chí còn không phải là người, nhưng là thần chết đang đến tách cô khỏi thế giới một lần nữa. Vì đó chính xác là những gì Rin thấy ở Sesshomaru là cả thế giới của cô.
"Không!" Rin thét lại, mà còn gây kinh ngạc cho Sesshomaru. Hắn đã không chắc chắn chính xác cô lại tiếp nhận chuyện này khó khăn như thế nào, mặc dù hắn không bao giờ mong đợi là cô không vâng lệnh của hắn để đi với bà Kaede. "Không, không, không, em sẽ không đi đâu!" cô thét lên rồi quay sang Sesshomaru. "Sesshomaru – sama," cô khóc lóc rồi tiến thẳng tới chiếc quần hakama của hắn và vùi mặt mình vào đó. Cô biết nắm vào trang phục là giới hạn xa nhất mà cô có thể tiếp xúc với hắn.
Hắn nhìn xuống cảm nhận được cô kéo nhẹ vào phần dưới bộ đồ của mình. Hắn có thể nói với cái cách nắm tay thì cô đang nắm rất chặt. Cứ như thể với cô hắn sẽ biến mất nếu cô để hắn đi. Hắn có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của cô, phải kết thúc mọi chuyện trước khi nó trở nên khó khăn hơn cho cả hai người bọn họ.
"Buông ta ra Rin. Đi với bà ấy," hắn nói, lần này nghiêm khắc hơn. Mặc dù vậy hắn cũng không thuyết phục được hành động của cô khỏi tiến xa hơn nữa, hắn cũng không đẩy cô ra xa.
Rin không thể tin được chuyện đang xảy ra. Sau tất cả mọi thứ cô và vị Lãnh chúa của mình đã trải qua cô không bao giờ mong đợi có một ngày họ sẽ chia cách. Cô từ chối tin vào điều đó khi cô nhắm mắt lại tựa vào chiếc quần hakama của hắn, cô hy vọng khi thức dậy với Jaken nằm ngáy o o bên cạnh mình cùng với vị thiếu chủ phong nhã của cô đang dựa lưng vào một gốc cây. Đó thường là cách mà cả ba dành thời gian nghỉ ngơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!