APOLOGIZES MAKE DECISION SETTLED (LỜI XIN LỖI)
___________
"Sesshomaru
-sama...," Rin thì thào khi ngước nhìn tên yêu quái trong bộ đồ trắng đang ngồi vắt vẻo trên nóc lều hướng mặt về phía ánh trăng cũng là nơi cô đang đứng.
Hắn ngồi trên chỗ đỉnh cao nhất, đó chẳng qua là một khúc gỗ dài để giữ chặt mái lều lại với nhau. Hắn tựa cánh tay trái lên trên đầu gối đang co lại để giữ cho mình ngồi vững trên gờ gỗ dốc.
Quả là một hình ảnh thú vị bởi cô chưa bao giờ hình dung ra cái cảnh hắn lại ngồi trên mái nhà như vậy, nhưng trông hắn ngồi rất thoải mái theo cách đó.
"Thiếu gia em... ừm em," cô không biết phải nói gì. Hắn làm gì ở đây? Dẫu cho cô thấy hạnh phúc biết bao khi được gặp hắn nhưng cô vẫn e dè chưa dám hỏi hắn. Cô nhìn thấy đôi mắt hồ vàng của hắn ánh lên trong đêm tối, cứ như thể nắng vàng rực rỡ vẫn còn đọng lại trên hai đồng tử, cái cách chúng sáng lên cùng ánh trăng cũng dường như đang soi tỏ cả người hắn.
"Giống như một vị thần vậy," cô thầm nghĩ. Mái tóc hắn lấp lánh dưới ánh trăng, một vệt xanh ánh lên trên những sợi tóc lụa là màu bạch kim buông lơi xuống lưng tựa hồ dòng thác bạc.
Chân cô bắt đầu di chuyển về góc lều, đôi mắt hồ vàng dõi theo mỗi bước chuyển động của cô. Rin đặt chân trên đống gỗ nâng người mình lên đủ cao để tay cô chạm được vào gờ mái lều. Cô dựa vào chỗ mái đó như một đòn bẩy để đu người lên và ngồi cạnh hắn.
Với một cú nhảy mạnh cô đã làm vài miếng gỗ rơi trượt xuống đất, cuối cùng thì cô cũng trèo lên được nóc nhà. Thật không dễ đến chỗ hắn bởi nóc nhà khá dốc, với mỗi cử động chậm rãi cô có cảm giác mình sẽ trượt và té nhào xuống đất. May sao hắn không ngồi quá xa, không lâu sau cô lại ngồi gần bên phải hắn, dù vậy lần này hắn không quay mặt đi nữa.
Hắn nhìn cô với đôi mắt đầy ấm áp, dịu dàng cùng gương mặt lạnh băng luôn để lại nụ cười trên môi cô. Không có sự căng thẳng nào ở đây, chỉ có cơn gió đêm an lành dịu mát thổi vào cơ thể họ. Hạnh phúc siết bao khi được ngồi bên hắn cùng ngắm trời đêm, nhưng cô biết vẫn còn quá nhiều điều cần phải nói. Thậm chí vẫn còn đó bầu không khí nặng nề cần được xóa nhòa.
Cô lặng lẽ nhìn hắn và có thể trông thấy mắt hắn đang dõi theo những vì sao, ánh mắt hắn mang nặng suy tư, cô biết trong tâm trí hắn còn đương bận suy nghĩ.
"Hoặc có lẽ ngài vẫn còn giận về những gì mình nói hồi nãy," cô nghĩ ngợi. Sau khi cô bỏ đi khỏi cánh đồng, những lời làm tổn thương cô đã nói với hắn vẫn ghim chặt trong tim cô. Đó là một trong những lý do tại sao nước mắt cô lại tuôn rơi.
Sau tất cả mọi thứ hắn làm vì cô, cô đã quay mặt đi và tát vào mặt hắn bằng những lời nói thốt lên từ sự tức giận trẻ con của mình. Để nói rằng suy nghĩ theo cách của hắn là sai trái. Vậy suy nghĩ thế nào mới là đúng đắn? Cô là ai mà nói hắn như vậy? Nếu cô là người nghĩ sai thì sao?
"Em xin lỗi," cô lầm bầm khiến hắn quay sang nhìn cô. "Em rất xin lỗi... Sesshomaru
-sama. Những gì em nói vừa nãy... bất cứ điều gì em đã nói khiến ngài phải giận thì cho em xin lỗi nhé." Cô cúi đầu xuống, cố nuốt nước mắt vào trong. Cô không muốn khóc trước mặt hắn. Cô muốn mình phải mạnh mẽ để cho hắn thấy cô thành thật đến độ nào và cảm thấy tồi tệ ra sao.
"Em đã sai khi nói những lời đó," cô ngẩng đầu lên nhìn hắn cùng ánh mắt chứa đựng tất cả sự chân thành mà hắn cần thấy. "Từ tận đáy lòng, em thành thật xin lỗi ngài."
Cô thấy biểu cảm trên gương mặt hắn chẳng hề thay đổi, nhưng sâu trong đáy mắt hắn không đong đầy sự giận dữ nào cả.
"Đó không phải là sai trái," hắn cất tiếng khi hai mắt cô khẽ mở lớn trước phản hồi của hắn.
Thực tình hắn không thể phủ nhận hắn coi mình vượt trội so với mọi người, và hắn xem những kẻ còn lại không đáng cho hắn để mắt tới. Những gì Rin nói là sự thật, cái lối hành xử kiểu quý tộc ngạo mạn của hắn không bao giờ cho phép hắn coi ai ngang tầm với mình. Cho tới khi cô nói ra rằng những suy nghĩ của hắn là sai lầm cũng là lúc cơn giận trong hắn bắt đầu bộc lộ.
Tuy nhiên vì đó là Rin nên hắn không thể chém đầu cô được.
"Ngài đã cho em rất nhiều," cô thì thào, một giọt nước mắt lăn dài trên má khi nghĩ về mọi thứ hắn đã làm cho cô trong quá khứ. Quần áo, sự bảo vệ, và biết bao lần hắn đã đặt những nhu cầu của cô lên trên cả bản thân mình. "Thứ lỗi vì em đã khóc nhé, chỉ tại em..."
Một mảnh lụa mềm mại khẽ lướt trên má cô, cô chợt thấy hắn vươn tay phải của mình ra và dùng chính tay áo lau đi giọt lệ đang lăn xuống gò má hồng hào của cô. Hắn không nhúc nhích dù chỉ một chút cũng không thay đổi nét mặt lạnh băng của mình. Hắn chỉ đưa tay ra để lau sạch mặt cô. Dẫu vậy đó chẳng phải là một cử chỉ ngọt ngào lắm sao, mặc dù trước đó cô đã không chắc cô có thể cảm nhận nó lần nữa không.
Nhưng hắn đã ở đây, thậm chí cô đã mong muốn quay trở lại cánh đồng và giải quyết mọi chuyện với hắn, giờ thì chẳng còn quan trọng nữa, hắn là người đã đến với cô.
"Lời đã nói ra thì không rút lại được," hắn nói với cô khi nơi tay áo hắn bắt đầu thấm đẫm nước mắt cô. Hắn nhận thấy điều mình nói không làm cô chớp mắt hay mỉm cười. "Ta không giận gì cả," hắn nói rồi lại ngước nhìn vào bầu trời đêm, sắp sửa thả tay khỏi mặt cô.
Một bàn tay mềm mại bỗng đặt lên bàn tay móng vuốt của hắn. Rin giữ tay hắn trên má cô lâu hơn dự định, sự dỗ dành từ bàn tay hắn mang đến một cảm giác ấm áp cho cơ thể cô. Cô không cảm nhận thấy hắn tỏ ra căng thẳng hay giật lại, hắn cũng không thể hiện bất cứ tình cảm nào xa hơn nữa, chỉ đơn giản là cái chạm tay vào má cô.
"Với ngài," cô thì thào. Cô thấy hắn nhìn mình và coi đó như dấu hiệu để cô giải thích rõ hơn.
"Lúc em bỏ đi khỏi cánh đồng... em đã có nhiều thời gian để suy nghĩ rõ ràng về những chuyện đã qua. Cuộc trò chuyện... của chúng ta khi nãy... em đã không dám chắc ngài sẽ giải quyết mọi chuyện như thế nào vậy nên em không biết mình nên suy tính gì hay không nên suy tính gì."
Cô gỡ tay hắn ra khỏi má mình rồi nắm chặt lấy bàn tay đó bằng cả hai tay mình. Cô vẫn nhìn hắn với ánh mắt chăm chú, hắn cưỡng lại sự thôi thúc phải nhìn xuống để thấy những ngón tay họ đang đan lại với nhau. Liệu cô có biết mình đang làm gì không? Dường như tâm trí của cô đặt trong lời nói hơn là để ý đến hành động.
"Sau chuyện đã nói ra giữa chúng ta, em có ý này hay hơn về điều mà em nghĩ tới. Ngài hỏi em rằng liệu em vẫn sẽ ở lại làng kể cả nếu bà Kaede không bị ốm phải không, và em trả lời là em chưa có thời gian để nghĩ đến việc ấy." Hắn cảm thấy hai bàn tay cô hơi siết nhẹ lấy tay mình. Giờ thì hắn đã rõ cô không hề biết cô đang nắm chặt tay hắn trong tay mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!