RUN AWAY BRIDE (CÔ DÂU CHẠY TRỐN)
___________
"Hãy khoan!" cô gái lại thét lên khi cho rằng kẻ nghĩa hiệp trong chiếc áo giáp sáng bóng sắp bắt đầu bỏ đi. "Tôi vẫn chưa kể hết câu chuyện của tôi mà anh đã vội bỏ đi à!"
"Đi mà kể lể mớ rắc rối của ngươi cho kẻ khác," Sesshomaru mặc nhiên nói khi hắn vẫn tiếp tục bước đi theo hướng ngược lại với cô gái. Sao cô ta dám đặt ra yêu cầu với hắn. Hắn không có nhã ý muốn giúp đỡ cô ta với cái gọi là vấn đề về hôn nhân của cô ta. Chẳng lẽ hắn phải chịu nghe kêu ca về hôn sự của cô ta với vị Lãnh chúa trong lâu đài gần kề đó sao?
Yêu cầu hắn giúp đỡ là 1 lẽ, nhưng yêu cầu hắn giết người lại là chuyện hoàn toàn khác. Hắn đã từng bị lợi dụng, và hắn không hề thấy thích thú dù chỉ là đôi chút. Sự việc này chỉ gợi hắn nhớ tới hai tên khốn Naraku và Chinatsu; bọn chúng đã lợi dụng hắn và phản bội lại hắn trước kia.
Thành thật mà nói, lá gan cô ta phải to lắm mới dám yêu cầu hắn giết người hộ cô ta. Giết chết chính vị Lãnh chúa cũng là chồng cô ta, tại sao hắn phải làm vậy? Từ chỗ hắn đứng thì trông bề ngoài của cái lâu đài đó, nó trông giống một ngôi nhà buồn thảm cho vài tên Lãnh chúa ở. Phải chăng cô ta không bằng lòng với cuộc sống bị định đoạt, chậc, ai sẽ là chủ nhân cái chỗ mà cô ta gọi là nhà đó. Lẽ nào chính là tên Lãnh chúa ấy?
Dù thế nào, chẳng liên quan tới hắn. Còn có những nơi khác để hắn đi kiếm được một bộ kimono mới cho Rin, nhưng cái làng hắn đã đến vào thời điểm này có vẻ như thuận tiện hơn rất nhiều. Hmmm? Có lẽ hắn nên ở lại để kiếm lấy bộ kimono mà cô gái kia đã nói tới, nhưng hắn vẫn phải từ chối bất kỳ việc giúp đỡ nào.
Cô gái kia chạy vượt lên trên hắn và chặn hắn lại. "Tôi cầu xin anh đấy," cô ta nài nỉ. "Nếu anh không giúp tôi bây giờ thì tôi sẽ mãi mãi là vợ của tên Lãnh chúa tàn bạo đó." Sesshomaru nhìn sang cô gái trẻ tiều tụy vừa van nài vừa khóc lóc. "Ta đã nói rồi, ta không quan tâm rắc rối của ngươi, hãy đi xin giúp đỡ ở nơi khác," hắn lạnh lùng đáp.
"Xin anh đó," cô ta lại van xin lần nữa rồi quỳ xụp xuống trước mặt hắn. "Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn đi mà." Với mỗi lời cầu khẩn cô ta lại khấn đầu liên tục. Jaken gần như cảm thấy đáng thương cho cô gái tội nghiệp ấy, và lão ngước nhìn vị Lãnh chúa – người đang mang một khuôn mặt vô cảm lúc hắn nhìn cái con người trông thật thảm hại dưới chân hắn.
Sesshomaru bước qua cô gái lần nữa và cô ta ngừng cúi đầu, nhỏm dậy nửa người và bắt đầu ôm gối khóc. Tại sao hắn phải giúp đỡ cô ta? Hắn là yêu quái, hắn nên giết cô ngay tại chỗ vậy nên cô ta tốt hơn hết là cảm ơn rằng hắn đã không làm vậy.
Hắn có việc hay ho để làm còn hơn là đi giúp đỡ cô gái loài người kia với những vấn đề của cô ta. Tất nhiên... "cái việc khác hay ho" như đã nói đó là tìm mua một bộ kimono xinh xắn cho một cô gái loài người khác nên...
Nhưng Rin lại khác, và cô gái này thì chắc chắn không phải là Rin.
Sesshomaru
-sama là người tốt bụng
Rin luôn miêu tả về hắn theo cách đó khi cô còn nhỏ. Hắn tự hỏi nếu cô vẫn còn thấy hắn theo cách ấy, hoặc giờ đây cô nhìn hắn với bản chất thật sự của hắn. Hắn không có tốt bụng; hắn thừa nhận mình không còn quá tàn độc như hắn đã từng là người trước đây, nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ là vị thần và chắc chắn không phải là một thánh nhân. Hắn không biết Rin đã thấy hắn khác đi như thế nào, nhưng nếu cô ở đây hắn biết cô sẽ muốn hắn làm điều gì.
Sesshomaru dừng bước và trầm tư nhìn xuống đất. "Sesshomaru
-sama?" Jaken cất tiếng gọi khi lão cùng dừng lại nhìn vị Chủ nhân đang mang vẻ mặt đầy tư lự.
Sesshomaru
-sama là người tốt bụng
Tại sao hắn không thể ngừng nghĩ đến việc này. Cái cách mà Rin đã nói ra nghe có vẻ như bất cứ ai cũng sẽ tin lời cô... thậm chí cả hắn. Rin sẽ muốn hắn giúp đỡ cô gái, nhưng Rin không ở đây nên có vấn đề gì chứ. Hắn không phải là bậc thánh nhân, và trên hết hắn không phải là người tốt bụng... nhưng...
Cô gái cứ vùi mặt khóc trên bộ kimono của mình cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Cô xoay đầu lại trong niềm hi vọng và mắt cô mở to để trông thấy kẻ mà cô muốn thấy đang đứng bên cô.
Sesshomaru không biết lý do tại sao hắn lại đi làm điều này, nhưng rốt cục tốt hơn hết nên có một bộ kimono tuyệt đẹp dành cho hắn. Nếu không... cô ta sẽ phải trả giá vì đã làm tốn thời gian vàng bạc của hắn.
X X X
"Được rồi con nhóc, chúng ta đã quyết định giúp ngươi vậy ít ra ngươi cũng phải cho bọn ta biết tên ngươi chứ." Jaken làu bàu lúc nhóm 3 người họ bắt đầu đi lên con đường núi tiến thẳng tới lâu đài. Con đường không quá dài, hình ảnh những chiếc đầu lâu và những xác chết là dấu hiệu rõ ràng cho thấy một trận chiến đã xảy ra.
"Mọi người gọi tôi là Công chúa Ami, nhưng các vị có thể gọi tôi là Ami cũng được." cô ta trả lời khi dẫn đường lên núi, Jaken đi theo và ngay sau là Sesshomaru. "Haa, cô thật là hay đó, làm cứ như bọn ta sắp gọi cô là công chúa không bằng," Jaken mắng mỏ trong khi Sesshomaru nhìn như thể hắn chả thèm bận tâm nếu cô ta có tên hay không.
"Nếu ông chỉ muốn gọi tôi là con nhóc, thì sao ông lại phải hỏi tên tôi ngay từ đầu làm chi?" Ami hỏi lại trong giọng điệu khó chịu cho tới khi cô đột nhiên nhìn theo cái kẻ trắng toát đang theo phía sau. "Còn tên anh là gì?" cô dừng bước hỏi, đợi câu trả lời của hắn.
"Sesshomaru," hắn trả lời bằng cái giọng nghiêm nghị nhưng khá nhỏ rồi hắn đi vượt qua cô gái, thậm chí không nhìn đến cô.
"Ses
-sho
-ma
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!