Chương 26: Confusing Choice (chap 3)

RIN'S DILEMMA & SESSHOMARU'S ENCOUTER (TÌNH TRẠNG KHÓ XỬ CỦA RIN & CUỘC CHẠM TRÁN CỦA SESSHOMARU)

____________

"Chị Kagome ơi?" Rin cất tiếng gọi hỏi khi thấy nữ pháp sư trẻ tuổi bước ra ngoài căn lều.

Kagome gật đầu, khẽ mỉm cười với Rin và Inuyasha. "Bà lão không sao đâu, giờ bà đang nằm nghỉ rồi." Rin thở phào nhẹ nhõm, còn Inuyasha tuy có càu nhàu nhưng cũng không giấu được nụ cười hài lòng. "Thấy chưa, anh đã bảo em bà ta sẽ ổn thôi mà. Bà già đó kỳ thực còn khỏe chán."

"Em e là không đơn giản thế," Kagome nói lúc cô ngồi giữa Inuyasha và Rin trên cây cầu. Cả hai người kia cùng "Hmm?" thúc giục cô nói tiếp. "Ý em là... em không chắc lắm về chuyện đã xảy ra với bà lão, nhưng không có nghĩa là không có gì nghiêm trọng."

"Chặc, vậy em nghĩ nó nghiêm trọng thế nào nữa?" Inuyasha hỏi.

Kagome khẽ thở dài rồi ngước nhìn bầu trời xanh hiền hòa. "Khó nói lắm, ở thời của em thì có rất nhiều loại bệnh tật được liệt kê ra. Suy tim, đột quỵ, ung thư, và và nhiều kiểu bệnh khác nhau. Em chắc rằng ông nội em có thể dễ dàng gọi tên từng loại bệnh ngay lập tức."

"Anh không hiểu nổi một nửa những điều em nói, nhưng về cơ bản điều em đang nói đó là bà già gàn dở này thực sự bị bệnh hả?" Kagome lườm Inuyasah cháy mắt vì câu nói hớ hênh của hắn lại càng khiến Rin thấy lo lắng nhiều hơn, nhưng cái liếc mắt không kéo dài lâu và cô kết thúc nó bằng cái gật đầu chầm chậm cùng tiếng "Mmm, hmm."

"Bà sẽ chết ư?" Rin hỏi, bàn tay run lẩy bẩy trước ngực.

"Chị không dám nói chắc," Kagome trả lời với tất cả sự chân thành nhất. "Chị đã cho bà lão một số loại thuốc để giúp giảm bớt cơn đau ngực và bớt ho hắng hơn, mặt khác chị thực sự không biết mình có thể làm gì được nữa. Ở thời đại của chị thì có rất nhiều các loại thuốc có thể dùng đến được."

Kagome rên rỉ thất vọng và nằm ngửa người xuống bãi cỏ. "Nhẽ ra khi chị có cơ hội chị nên đi học một khóa về ngành y mới phải."

Inuyasha và Rin đều không hiểu cô đang nói về chuyện gì, nhưng nó cũng không giúp xóa tan được những âu lo của bọn họ. Mỗi người cùng bật ra tiếng thở dài thườn thượt rồi cũng nằm dài xuống bãi cỏ giống Kagome.

"Hình như cả 3 người không được vui lắm," một tiếng nói cất lên ở phía trên nhóm 3 người họ. Miroku và Sango đứng chình ình ngay trên đầu Inuyasha, gương mặt của cả hai cũng mang nét âu lo giống mọi người. "Bọn mình nghe nói bà Kaede bị bất tỉnh," Miroku giải thích. "Bọn mình vội phi đến nhanh nhất có thể. Bà lão không sao chứ?" Sango hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Ừ, hiện tại thì ổn rồi," Kagome ngồi dậy trả lời. "Hai đứa sinh đôi đâu rồi hả, tôi tưởng Kohaku đi làm nhiệm vụ với Kirara cơ mà?" Inuyasah hỏi lúc hắn cũng nhỏm người dậy.

"Phải, nhưng nhờ có một người phụ nữ trong làng đã tình nguyện trông chừng bọn nhóc khi chúng đang ngủ," Sango giải thích. "Tệ thật, Shippo cũng phải đi luyện tập rồi. Tôi dám chắc thằng nhóc nhỏ bé đó cũng muốn có mặt ở đây," Miroku nói chêm vào.

"Ngươi làm cứ như bà già đó sắp chết tới nơi ấy," Inuyasha nói trong cái giọng đầy ngạo mạn thường có của mình. "Ngay lúc này bà ta vẫn còn sống, vậy nên không cần phải đột ngột tỏ vẻ đau buồn nữa."

"Tôi chỉ nói là chúng ta không bao giờ biết chuyện gì sẽ đến, và dù thế nào thì chúng ta cũng phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất thôi," Miroku nhẹ nhàng giải thích.

Rin cố ngăn không để những giọt nước mắt chảy xuống. Tên Đại sư nói cũng đúng, và cô phải chuẩn bị tinh thần cho việc này.

Kagome chống tay vào má, lại khẽ thở dài cái nữa, "Kohaku và Kirara thì đi rồi, Shippo thì đi luyện tập... Lúc này mà có tấ cả mọi người ở đây thì tốt biết bao."

Kagome chợt ngẩng đầu lên và nhìn sang Rin. "Nhắc mới nhớ, Sesshomaru đâu hả?"

Mắt Rin mở to nghĩ đến vị Lãnh chúa, cô nhanh chóng đáp, "Em đoán là ngài có vài việc phải làm, nhưng ngài bảo sẽ quay lại sau."

"Chị hiểu, ừm, chị chỉ mong tất cả mọi người đều ổn," Kagome nói.

Inuaysah càu nhàu trước những lời đó và nhắm tịt mắt hắn lại. "Hứ, cho xin đi, em có nhớ mình đang nói về ai không đó. Kohaku và Kirara cả hai đều rất mạnh mẽ, họ sẽ chẳng sao cả. Còn Shippo có lẽ nhỏ bé thật, nhưng nó có thể tự lo cho mình. Còn như Sesshomaru..."

Inuayasha lại nằm rạp xuống trong một tư thế hết sức thoải mái với hai mắt vẫn nhắm nghiền rồi hắn điềm nhiên nói tiếp. "Dù thế nào thì hắn ta sẽ không thèm ở đây với chúng ta đâu, ngoài ra anh dám chắc cho dù có ở đâu thì hắn cũng ổn hết."

X X X

Một mái đầu trắng bạc khẽ nghiêng đầu sang bên để né tránh món đồ gốm đang ném về phía mình. Jaken túm chặt vào chiếc quần hakama của Chủ nhân mình để không bị bất cứ vật gì đột ngột lao tới lão. "Ý nghĩa của chuyện quái quỉ này là sao đây? Đây là cái thứ 5 rồi," Jaken thốt lên, trong giọng nói có chút lo lắng rồi bắt đầu miên man suy nghĩ về việc đi tới ngôi làng này là một ý tưởng tồi tệ.

Sesshomaru cứ giữ mắt nhìn thẳng hướng con đường mà hắn nhớ đã từng bước đi cách đây vài năm. Giờ nó chỉ còn là một màu đen của tro bụi, từng dãy những căn lều gỗ và các cửa hiệu hắn vẫn còn nhớ giờ đây đã bị phá hủy hoặc bị đốt trụi. Hắn thấy không cần thiết phải truy lùng kẻ đã tấn công mình... hay có khi còn có nhiều kẻ tấn công hơn nữa.

Những kẻ tấn công hắn chẳng qua là vài người dân làng còn sống sót, họ coi hắn như một mối đe dọa nên liên thục ném đồ vào người hắn. Thứ đầu tiên ném vào hắn có khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng rất dễ để tránh được. Đến cái thứ hai, rồi cái thứ ba thậm chí không trúng nổi hắn, đến lần thứ 4, 5 thì hắn thực sự thấy cực kỳ khó chịu.

Không những đám dân làng nghĩ rằng họ có thể làm bị thương một kẻ như hắn, nhưng bọn họ đồng thời cũng phải lẩn trốn. Từng món đồ một được ném ra từ trong góc khuất của vài căn lều, hay từ chỗ hầm trú ẩn nhỏ dưới mặt đất.

Một vật khác lại bị quăng về phía hắn, và lần này không phải là cái nồi đất hay mấy hòn đá nữa. Thay vào đó là một con dao sắc nhọn nhắm vào đầu Sesshomaru, cái này đã khiến hắn phản xạ nhanh hết mức. Bằng chuyển động mau lẹ hắn tóm được lưỡi dao và phóng ngược nó trở lại hướng đối diện trong tích tắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!