Chương 23: Returning Rescue (chap 8 - End)

WELCOME HOME (MỪNG NGƯỜI TRỞ VỀ)

__________

"Huh, có chuyện gì ở đây thế bà?" Rin hỏi khi trông thấy một nhóm đàn ông trong làng đang đứng xung quanh nơi từng là căn lều của cô và bà Kaede. "Mấy người ấy ngỏ ý muốn dựng lại căn lều của hai bà cháu ta. Bà phải bảo họ nếu có dựng lại thì làm nó rộng rãi hơn bởi bà biết giờ cháu cũng đã lớn rồi nên cũng muốn có không gian riêng tư."

Rin mỉm cười trước tin vui mới, cô không thể không thấy hạnh phúc khi từ giờ cô sẽ có được không gian riêng cho mình. Không phải cô thấy việc ở quá gần với bà Kaede là điều không hay, nhưng giờ đây cô đã là người lớn đồng nghĩa với việc cô thích được ở riêng một mình mọi lúc. "Họ thật tốt quá. Cháu sẽ nói lời cảm ơn đến họ sau vậy."

"Đêm qua ở nhà Sango thế nào?"

Rin suýt bật cười thành tiếng khi cố gắng nghĩ ra một câu trả lời thích hợp. "Thực tình cháu không biết làm thế nào anh chị ấy lại có thể ngủ được với những tiếng cười đùa cùng cả tiếng gào khóc của bọn trẻ, nhưng chị Sango đã băng bó vết thương cho cháu rồi." Rin chỉ tới chỗ cổ chân được băng kín, vết sưng tấy gần như xẹp hẳn.

Bà Kaede nhìn vào cổ chân bị thương của cô cháu gái, trên khuôn mặt thể hiện nét đăm chiêu giống như một người Mẹ đang lo lắng cho con gái mình. "Cháu không nên tự đặt mình vào nguy hiểm như vậy nữa nhé bé con." Bà lão pháp sư khuyên nhủ. Rin hơi cúi mặt xuống trước lời nói của bà, có cô gái nào đã bước sang tuổi 16 rồi mà còn thích được gọi là "bé con" nữa đây.

Dẫu biết thế, nhưng bà Kaede là người chăm sóc cô và Rin không thể nói năng vô lễ với bà được. Thay vào đó cô quyết định chuyển sang một chủ đề vui vẻ hơn. "Bà Kaede ơi!" Rin đột nhiên hào hứng nói một cách vui vẻ.

"Bà biết rồi," bà nói, "Inuyasha đã kể bà nghe rồi. Cháu hẳn phải hạnh phúc lắm."

Rin gật đầu, làm sao cô lại không thể vui mừng được chứ. Vị Lãnh chúa của cô vẫn còn sống, nhưng cô không biết giờ hắn đang ở đâu. Cô chỉ mong mau chóng được gặp lại hắn.

"Hắn ta vẫn còn sống... và... Rin không còn là đứa bé con nữa." Bà Kaede trầm ngâm nghĩ ngợi dõi theo cô thiếu nữ trẻ đang ngước nhìn bầu trời xanh tươi đẹp.

"Bây giờ... cô bé có thể có quyền tự lựa chọn cho bản thân." Câu hỏi đặt ra duy nhất là liệu lúc này có phải là thời điểm thích hợp để giải thích với Rin về việc cô có thể có quyền tự quyết định. Cô chỉ có một lựa chọn, và cô sắp phải chọn lựa giữa việc ở lại làng... hay là trở về với Sesshomaru.

"Có lẽ ta sẽ giải thích sau với cô bé vậy." Bà Kaede kết luận. Trước kia bà chưa muốn giải thích rõ chuyện đó cho Rin hiểu bởi lý do đơn giản bà không muốn trong đầu Rin tự động cứ giữ chặt một lựa chọn. Trong suốt quãng thời gian đó nếu để cô bé biết được rằng khi lớn lên cô có thể quay trở về với Sesshomaru nếu muốn thì cô có lẽ không bao giờ trở nên gắn bó với ngôi làng như cô đã có.

Rin dường như hạnh phúc khi ở lại làng, cô thật sự thấy vậy. Và ngôi làng càng đông vui hơn khi có thêm cô. Cô đã học hỏi được rất nhiều, bọn trẻ cùng những người dân trong làng đều quý mến cô. Cô có một gia đình nơi đây, và bà Kaede lo lắng rằng liệu việc cô rời làng để rồi trở về bên Sesshomaru quá sớm vào thời gian này có phải là ý hay không?

Bà sẽ muốn đợi thêm thời gian nữa tới lúc nói cho Rin biết một quyết định quan trọng cô sẽ phải làm, còn hiện giờ bà Kaede thấy mừng là cô cháu gái đã được an toàn.

Mọi suy tính đều có vẻ ổn thì đột ngột bà Kaede cảm thấy một cơn đau buốt chạy dọc sống lưng, bà lão vội vàng đưa hai tay lên ôm lấy ngực.

"Bà Kaede!" Rin thét lên khi cô chạy tới bên bà lão. "Có chuyện gì với bà thế bà ơi?"

Hai bàn tay bà đang ôm chặt lấy ngực nới lỏng ra một chút, cơn đau nhói vội qua đi như khi nó xuất hiện. "Bà không sao chứ?"

Bà Kaede nhỏm dậy từ chỗ ngồi. "Ầy dà bé con à, chỉ là vấn đề với mấy cái dây thần kinh thôi."

"Bà Kaede, bà chắc chứ, nó có vẻ rất..."

"Pháp sư Kaede!" bất chợt có tiếng gọi vang lên của một trong những người đàn ông ở làng. "Chúng tôi tìm thấy cái này trong đám lửa, thật lạ là nó vẫn còn nguyên."

Rin chợt nhận ra mảnh vải trong tay người đàn ông, cô vội vàng cầm lấy nó để kiểm tra và xem xét liệu điều cô thấy có phải là sự thực.

Đó là bộ kimono màu cam của cô, trang phục đầu tiên cô nhận được từ vị Lãnh chúa. Đuôi áo có bị cháy xem chút xíu, nó hoàn toàn bị lấm bẩn bởi tro bụi. Nhưng nhìn chung nó vẫn còn lành lặn. Đáng lẽ nó phải bị thiêu rụi giữa tất cả đống đồ của cô, có lẽ ngọn lửa chưa kịp lan tới nó.

"Đó là tất cả sao chú?" cô hỏi, người đàn ông kia gật đầu đáp lại. Vậy đây là vật duy nhất còn sót lại. Nó cùng lúc mang tới cho cô cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Tất cả những món quà đắt tiền đó... cô sẽ nói với Lãnh chúa thế nào đây? Cô đã bất cẩn ra sao khi để chúng bị cháy hết? Nhưng cô cũng đã cố gắng để cứu chúng. "Nếu mình hành động nhanh hơn, nếu mình không quá yếu kém."

Cô thầm nghĩ.

"Chúng ta nên cảm ơn trời vì không có ai bị thương cả, còn bây giờ thì chúng ta cần đưa mọi thứ trở lại như trước kia là được." Bà Kaede vỗ về khi nhìn tới Rin, người đang ôm chặt lấy bộ kimono thời thơ ấu của cô bé.

"Rin à," bà gọi kéo đôi mắt cô thiếu nữ trẻ trở lại để khỏi nhìn vào bộ kimono màu cam nữa. "Bà cần cháu đi đến cánh đồng tìm hái càng nhiều thảo dược càng tốt. Lửa đã thiệu rụi hết tất cả các nguyên liệu mà chúng ta đã có nên bà cần cháu đảm bảo hái về đủ để chúng ta dùng được trong một thời gian nhé."

"Vâng ạ," cô trả lời, và sau khi được giao cho mấy chiếc giỏ cô đi thẳng tới nơi có các loài cây thảo dược mọc trên những cánh đồng cách làng chỉ một đoạn đường ngắn.

"Sesshomaru

-sama, người đang ở nơi đâu?" cô thiếu nữ thì thào khi ngồi trên bãi cỏ xanh mướt của mùa hạ trải dài khắp cánh đồng. Rin tìm được một chỗ ngồi đẹp và thỏai mái trong khi cùng lúc tìm thấy vài loại thảo dược mà cô có thể hái lượm được. Chỉ mới đêm hôm trước đôi mắt nâu to tròn của cô đã được gặp đôi mắt hồ vàng rực rỡ tinh khiết, vậy mà cô thậm chí còn nghĩ rằng đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cô gặp hắn thì cô cũng đã nhớ hắn đến kinh khủng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!