DRAWN TO THE MOON (ĐI VỀ PHÍA ÁNH TRĂNG)
___________
Biển đã ở trước mặt, càng sớm bay vượt qua đại dương Chinatsu càng gần về tới lãnh thổ. Gã vẫn không biết lý do tại sao Lãnh chúa mình lại thèm khát chiếc vòng quái đản đó, nhưng lúc này tất cả điều quan trọng là gã đã đoạt được nó.
Bất chợt gã phát hiện ra có một con chó đang lưỡng lự theo đuôi gã, nhưng đó lại là lợi thế để gã trốn thoát càng nhanh hơn. Có phải hắn vẫn đang theo sau gã?
"Có vẻ như mình chạy nhanh hơn ngay cả..." câu nói của gã đột ngột dừng lại bởi một tiếng gầm dữ dội. Chinatsu vội ngoảnh lại phía sau thì thấy một thân hình phủ đầy lông trắng muốt đang lao thẳng tới chỗ hắn.
"Hắn vẫn còn đuổi theo!"
X X X
"Rin!" Inuyasha thét gọi khi hắn phóng hết tốc lực qua lâu đài. Trên đường đi hắn gặp vài trở ngại, nhưng mấy tên cướp tép riu chẳng là gì với hắn. "Cút ra!" hắn gầm gừ với một tên cướp có khuôn mặt xấu xí vào cái lúc hắn phát hiện ra. Hắn giáng nắm đấm vào đầu vài tên, nhưng hắn đã nghĩ phải còn nhiều tên hơn nữa.
"Ở trong không nhiều bằng bên ngoài. Hmm?" hắn nghĩ.
Mũi hắn đánh hơi khắp các tầng, cố xác định được vị trí của Rin thay vì chỉ chạy vòng vòng. Hắn đã có thể ngửi thấy được cô đi hướng nào và bắt đầu chạy theo hướng đó. Dù vậy cho tới khi một mùi khác quen thuộc xộc vào mũi thì hắn chợt dừng lại và nhìn đến một cánh cửa.
Hắn phá tan cửa xông vào, không có gì quá bất ngờ nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn thở hắt ra vì sốc. "Kirara!" Inuyasha chạy ngay lập tức tới bên cô mèo đang nằm gục ngã.
Hắn đã thấy lạ là tại sao bên trong lại không có nhiều kẻ địch, đó cũng là lý do cái vật kia vừa mới gục ngã vì kiệt sức. Kirara đứng giữa đám người bị hạ gục, vũ khí văng khắp nơi, có một chút máu được nhìn thấy, cô mèo tội nghiệp đã đạt đến giới hạn của nó.
"Mi giỏi lắm, Kirara," hắn khen ngợi rồi nhẹ nhàng bế cô mèo bé nhỏ lên. "Nếu mi không xử lý tất cả lũ này thì có lẽ chúng đã tóm được Rin ngay từ đầu rồi." Hắn nghe thấy tiếng meo meo nhỏ, và hắn vòng cánh tay ôm lấy cô mèo một cách cẩn thận. "Dù vậy cô bé vẫn còn đâu đây trong tòa lâu đài, cần phải đi tìm cô bé."
Inuyasha lại hít lấy một hơi trong không khí, và hắn ngước thẳng đầu lên phía trên. "Ở trên cùng à?"
X X X
"Tao không biết ai là Lãnh chúa Sessho... gì đó, con ranh kia, nhưng như mày thấy thì tên đó đâu có ở quanh đây đâu." Quỷ Vương lên tiếng rồi hạ lệnh cho tên cướp ném Rin xuống sàn. Uỵch, cô ngã bịch xuống, và mặc dù cô được thoát khỏi cái siết mạnh tay của tên tướng cướp thì giờ đây cô lại phải đối phó với con Quỷ ăn thịt người.
"Ngài sẽ tới đây, các người cứ đợi đấy!" cô phản kháng lại. Cô không hoàn toàn chắc chắn tuyên bố của mình có bao nhiêu phần trăm sự thật, nhưng thực sự nó khiến cô cảm thấy khá hơn. "Tao chịu đủ cái giọng lưỡi của mày rồi!" Quỷ vương gầm gừ khi gã nhe hàm răng dài nhọn ra trước cô. "Vậy nên tao sẽ bắt đầu từ cái cuống họng ngon lành của mày trước!"
"Sesshomaru
-sama..."
Tiếng động của ván sàn bị phá vỡ đã cắt đứt khoảnh khắc căng thẳng đang có, và Inuyasha vọt lên từ chỗ sàn nhà rồi quyết định nhảy tới phía Rin có mặt ở đó. Mái tóc trắng đã gợi lên niềm hi vọng trong Rin, nhưng bộ trang phục màu đỏ rất rõ ràng đã dập tắt nó. Dù vậy cô vẫn thầm cảm ơn.
"Anh Inuyasha!"
Inuyasha nhảy bật lên từ sàn nhà với đôi mắt dán vào tên Quỷ Vương to lớn đang lơ lửng ở trên Rin. Nắm đấm của hắn thụi thẳng vào con quái thú, nhưng gã chẳng phải con người nên cú đấm không hạ gục được gã.
"Em không sao chứ?"
Rin chỉ đơn thuần trả lời với cái gật đầu. "Tốt, vậy ra khỏi đây đi, tới nơi nào đó an toàn," hắn ra lệnh sau đó quẳng Kirara về phía cô. "Đưa cả nó tới nơi an toàn đi, nhanh lên!"
Rin hiểu ý và từ vị trí của mình cô chạy đi. Đầu tiên cô hướng thẳng tới chỗ Thiên Sinh Nha, bởi ngay từ lúc bắt đầu thì nó là toàn bộ cho lý do để cô bước vào cái lâu đài cũ kỹ này. Cô cầm thanh kiếm trong tay và phủi bụi trên vỏ kiếm, Kirara nằm gọn trong chiếc áo kimono.
Inuyasha bắn tia nhìn chết chóc vào tất cả lũ cướp đang túm tụm lại với nhau trong một xó. Nỗi sợ phủ lên từng tên trong đám kẻ cướp vào thời khắc tên bán yêu phá tan các tầng nhà, và ngay khi cái liếc mắt hướng vào bọn chúng thì chúng không còn dám nhúc nhích khỏi cái xó đó.
Rin vượt qua các cánh cửa trượt màu đỏ, và bắt đầu đi theo lối dẫn xuống những bậc thang. Cô nhanh chóng đứng khựng lại khi cô nhận ra mình đang bước xuống cùng một tầng đã bị vỡ nát lúc cô chạy lên. Đó không phải là cú rơi 60m, nhưng mấy cái mảnh gỗ nhọn chĩa lên từ mặt đất nhìn không mấy ư là dễ chịu.
"Định đùa mình đây à!" cô lầm bầm khi đưa mắt nhìn xuống bên dưới của tầng lâu đài. "Có lẽ ở đó có cái khác... AWH!" Thật là một ngày may mắn của cô khi mà những bậc thang đang đỡ lấy chân cô cũng quyết định "bỏ rơi" cô. Bậc thang dưới chân cô gãy vụn, nhưng đuôi áo kimono của cô bị mắc vào một trong những mảnh gỗ gãy. Nó sẽ không bị vướng như thế nếu cô không vén đồ lên cho dễ chạy.
Liệu đó có phải điều tốt khi mà bộ kimono đẹp đẽ cuối cùng của cô giờ đây đã bị làm hỏng chỉ để giữ cho cô khỏi rơi? Cô treo người lơ lửng trên tấm gỗ gãy; để lộ ra hầu hết bộ đồ taijiya bó sát, bộ kimono lụa màu xanh bạc hà tuyệt đẹp là thứ duy nhất khiến cô chưa rơi xuống. Ngoại trừ một cái là giờ cô có thể nghe thấy tiếng vải rách. Không những cô sắp trải qua nỗi đau đớn tột cùng, mà cả bộ kimono của cô cũng bị hủy hoại theo.
Cô chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất xảy đến. Tuy nhiên cô cho là mình có thể thét lên kêu cứu với Inuyasha, dù vậy cô không chắc nếu hắn có thể làm được gì với việc mà hắn đang làm vào lúc này. Tai cô đột nhiên nghe tiếng gãy răng rắc, miệng cô thở hắt ra, gió thốc vào mặt cô trong khi cảnh tượng bên dưới tòa lâu đài càng lúc càng gần hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!