CONNECTION (KẾT NỐI)
__________
Ở một khu vực khác, cách xa ngôi làng, một giai điệu nhỏ có thể nghe thấy từ sâu trong rừng. Một cô bé bắt đầu nhóm lửa để chuẩn bị vài cây nấm mà cô vừa hái được trong khi ngân nga một giai điệu quen thuộc để giữ đầu óc cô được bận rộn. "Jaken
- sama?" cô hỏi, khi trông thấy người đồng hành xanh lè của mình đang đi đi lại lại. Lão trông luôn lo lắng bởi sự vắng mặt của vị Lãnh chúa.
"Có chuyện gì?" lão trả lời, với sự mệt mỏi trong giọng nói. "Ông nghĩ Sesshomaru
- sama có thể đi đâu?" Câu hỏi đã nằm trong đầu họ cả ngày, nên Rin biết nó là tùy thuộc vào cô để nhắc về nó. "Con bé ngốc nghếch này, nếu ta biết câu trả lời thì ngươi có nghĩ ta sẽ lo lắng thế này không," lão phun lại, ôi làm sao mà những điều buồn cười con nhóc đó hỏi lại làm phiền lão như thế.
Lão buông ra một tiếng thở dài sầu não, Lãnh chúa của lão đã giao cho lão nhiệm vụ đơn giản là trông chừng mọi chuyện từ sáng hôm kia. Tuy nhiên, đã một ngày rưỡi mà Sesshomaru vẫn chưa trở về. Jaken vừa định ngồi xuống và bật ra tiếng thởi dài chán nản thì lại nghe thấy giọng nói của cô bé một lần nữa, lần này không hướng tới phía lão. "Sesshomaru
- sama ngài đã trở về," cô nói một cách hạnh phúc, mà còn kéo Jaken ra khỏi trạng thái lo lắng khiến lão phải chạy ngay đến bên cạnh Sesshomaru.
"Ngài đã ở đâu vậy Sesshomaru
- sama?" Jaken hỏi khi Sesshomaru đi qua cả hai và dừng bước lại một lúc. "Jaken, đến đây, có vài chuyện ta cần bàn với ngươi, Rin..." Sesshomaru không nhìn cô, chỉ là vào lúc này hắn không thể. "Em ở lại đây với Ah
-Un".
Hắn tiếp tục đi xuống con đường đất bẩn thỉu khi nghe thấy một tiếng "Vâng," đến từ cả hai. Sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân của Jaken phía sau. Sesshomaru không muốn lão tiểu yêu quái ở đó khi hắn hộ tống Rin tới làng. Hắn cũng biết rằng vì sự vắng mặt của Jaken sẽ là thích hợp nhưng chỉ là khó khăn hơn bây giờ.
Rin sẽ buộc phải đặt câu hỏi còn Sesshomaru sẽ gặp thách thức để trả lời. Thường thì Jaken sẽ tìm một câu trả lời hoặc một cái cơ để đưa cho cô. "Không," hắn nghĩ, "Là Rin đã đi theo ta... ta và chỉ mình ta sẽ là người không để cô bé đi theo cùng nữa."
Rin dõi theo từ phía sau khi vị Lãnh chúa của mình và lão hầu cận của hắn bỏ đi, và cô không thể không tự hỏi nếu như hắn đang cố gắng tránh xa cô bằng cách nào đó. "Mình đã làm gì sai?" cô nghĩ, mặc dù không thể nghĩ ra câu trả lời. Ý nghĩ về việc vị Lãnh chúa yêu quý của mình cảm thấy khó chịu làm lòng cô bồn chồn, và dù cô biết hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương cô thì cơn giận trong mắt hắn cũng đủ làm cô cay cay nước mắt.
Cô đã đi cùng với Sesshomaru đủ lâu để biết tâm trạng của hắn như thế nào, và thường thì khi cô chào hắn cô hoặc sẽ nhận được cái liếc khẽ hoặc chỉ đơn giản là bỏ qua khi hắn chìm trong suy nghĩ. Cô bắt đầu lo lắng, và hi vọng rằng hắn chỉ là chìm trong suy nghĩ thật sâu. Cô có thể nói rằng hắn đã nghe tiếng cô, chỉ như là hắn chủ định không muốn nhìn cô vậy.
Cô chỉ là đơn giản bỏ qua suy nghĩ đó, và bắt đầu ăn nấm của mình trong khi nghĩ ngợi rằng bất luận điều gì mà vị Lãnh chúa của mình đang cảm thấy cũng sẽ đơn giản qua đi. Ít ra, đó là những gì cô mong đợi. Dù vậy, Rin không phải là người duy nhất lo lắng về thái độ hơi khác thường của Sesshomaru.
"Sesshomaru
- sama có thể muốn gì ở mình nhỉ?" Jaken băn khoăn lo lắng, vị Lãnh chúa của lão hiếm khi nào gọi lão ra riêng kể từ khi Rin đi theo cùng. Rõ ràng là hắn không muốn Rin nghe thấy điều mà hắn sắp phải nói, vậy nên Jaken kết luận rằng ý hắn là có chuyện. "Có phải ngài ấy phát hiện ra mình đã bỏ Rin lại sáng sớm nay để đi tìm ngài chăng".
Jaken rùng mình trước ý nghĩ đó. Con bé đã gây phiền nhiễu cho lão, và lão chỉ đơn thuần là muốn có ít thời gian tránh khỏi nó và hy vọng tìm được Sesshomaru. Tuy nhiên, chuyện đó đã sắp sửa dẫn tới một cái cốc đầu một lần nữa, hoặc một chiếc ủng vào mặt vì bất tuân lệnh chủ nhân lão.
Không chỉ có vậy, nhưng có một thời gian Jaken đã đưa tên của Sesshomaru vào một số câu từ khá thô tục. Với việc Sesshomaru luôn để lão lại trông nom Rin, Jaken cảm thấy mình giống như một người giữ trẻ hơn là một hầu cận cho vị Lãnh chúa khuyển yêu vĩ đại. Tất nhiên, nhưng câu như vậy sẽ không bao giờ được nói to ra trước mặt vị Lãnh chúa của lão vì tính mệnh của Jaken. Dù vậy nên biết Sesshomaru, hắn hầu như chắc chắn có thể nghe thấy được ngay cả khi nó có được giấu trong tận nội tâm của Jaken.
Đột nhiên mặt lão đụng vào chiếc quần hakama của Sesshomaru, và ngay lúc đó Jaken cảm thấy như lão chuẩn bị được chết.
Lão vội vàng quỳ xuống, và bắt đầu dập đầu liên tục rồi la toáng lên, "Ôi, xin tha tội cho tôi thiếu gia Sesshomaru, nếu Rin không làm phiền tôi thì tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ nó lại vào lúc sớm và..."
"Jaken..." Sesshomaru nói một cách điềm tĩnh, trước sự ngạc nhiên vô cùng của Jaken. Hắn không để sự phiền toái của Jaken ảnh hưởng đến mình như nó sẽ thường có. Với tất cả những gì đã xảy ra, điều mà Sesshomaru cần là không có thêm sự căng thẳng nào nữa bởi hắn đã thấy nhức đầu sẵn rồi.
"Thiếu gia?" Jaken từ tốn hỏi, băn khoăn trong tâm trí của chủ nhân lão đang có chuyện gì mà khiến hắn có vẻ xa cách hơn thường ngày. "Bắt đầu từ ngày mai sự có mặt của Rin sẽ là tại ngôi làng của con người nơi mà Inuyasha ở," Sesshomaru nói, hướng mặt về nơi xa xăm. Hắn khá chắc chắn mặt mình đang không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, dù sao thì hắn cũng không muốn Jaken có cơ hội nhận ra.
"Rin?" Jaken nghĩ, lão phải thừa nhận một cách khó chịu là cô bé đã có một vị trí rất nhỏ trong trái tim nhỏ bé của lão. Thông tin này thật sự đã để lại một nỗi buồn đọng lại trên khuôn mặt lão. Tuy nhiên, lão biết nếu đó là quyết định của chủ nhân thì đó là một điều đúng đắn. Nếu vậy Jaken quyết định là không thể không đồng ý hơn được nữa.
Sau một vài giây im lặng Jaken lên tiếng. "Tôi hiểu, ít ra thì từ bây giờ chúng ta sẽ không còn bị cản trở giữa đường để phục vụ những nhu cầu ngớ ngẩn của con bé đó nữa." Sesshomaru liếc nhìn lão hầu cận của mình. "Để nó lại sẽ là điều tốt nhất cho tất cả. Và giờ thì chúng ta có thể lấy lại những gì thật sự quan trọng," Jaken nói, Sesshomaru đột nhiên biết làm thế nào để hắn có thể làm cho cái đầu hắn cảm thấy thoải mái. "Tôi phải nói nói rằng đây là lựa chọn tốt nhất thưa chủ nhân Sesshomaru, giờ thì chúng ta có thể nói lời tạm biệt với con bé loài người ngốc nghếch đó".
~Im lặng~
Khi Rin dập tắt ngọn lửa xong, chỉ là đã kết thúc bữa ăn của mình thì thấy vị Lãnh chúa trở về cùng với Jaken có một vết bầm tím lớn nhất trên đầu lão mà cô chưa từng thấy bao giờ. Nhìn màu của nó thì vẫn còn mới. "Chuyện gì xảy ra vậy, Jaken
- sama?" cô hỏi mà biết quá rõ là Jaken nhất định đã không thể giữ mồm lão ngậm lại... như thường lệ.
"Không phải chuyện của ngươi, giờ thì nghe đây," lão nói với cái giọng thô lỗ mà Rin đã quá quen thuộc. Sau khi cái đầu lão phải đối mặt với sự tức giận từ bàn tay vị Lãnh chúa của mình, Jaken được truyền lệnh để nói lời tạm biệt của hắn với Rin theo cách mà không để lộ ra những gì đã lên kế hoạch cho cô bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!