Chương 19: Returning Rescue (chap 4)

NO ESCAPE (KHÔNG LỐI THOÁT)

__________

Chắc chắn không đời nào hắn sẽ cho phép tên khốn đó trốn thoát, Chinatsu sẽ phải nhận lấy sự phẫn nộ ma quỷ của hắn, thậm chí Sesshomaru đảm bảo chuyện này sẽ xảy ra trước khi ngày tàn. Hắn có thể bắt được mùi của gã trong từng đám mây, dường như nơi đầu tiên mà hắn đã gặp tên phản bội đó sẽ là nơi gã lìa đời.

Cả người Sesshomaru vẫn còn ướt sũng, đặc biệt là tóc hắn, và một mẩu áo giáp đã bị vỡ bởi sự kìm kẹp của lũ rồng. Bọn rồng hơi gợi nhớ tới con Đại Long Hải hắn đã tiêu diệt vài năm về trước. Nhưng suy nghĩ đó dành cho lúc khác.

"Sesshomaru.... sama..." hắn nghe từ phía sau, Jaken cuối cùng cũng có thể nói và di chuyển được. Hai đứa trẻ đang đứng cách xa sinh vật xanh lè nhỏ thó. "Là một con ếch?" đứa bé gái hỏi. "Anh thì thấy trông nó giống con cóc già," đứa bé trai sau đó lên tiếng. Jaken thấy sỉ nhục vì bị gọi là già, lão bắn mắt trừng trừng nhìn hai đứa nhỏ.

"Sao lũ ranh con các người dám xấc xược vậy hả, ta là một yêu quái hùng mạnh, có thể dễ dàng làm hai ngươi sáng mắt ra đấy," lão thét lên, nhưng lại chỉ thấy hai đứa trẻ con đứng túm tụm với nhau đứng cách lão vài bước đang thì thầm to nhỏ. "Em tưởng ếch chỉ bơi trong ao chứ," đứa bé gái thì thào với anh nó, và anh nó gật đầu.

"TA KHÔNG PHẢI LÀ ẾCH!" Jaken hét lớn, cho đến khi đột nhiên lão nghe thấy tiếng bước chân của Chủ nhân bắt đầu bước đi. "Ồ, đợi tôi với Sesshomaru

-sama," lão the thé kêu khi cố gắng bắt kịp.

Sesshomaru có thể ngửi được cái mùi đó từ trên trời, vì vậy hiển nhiên đi bộ sẽ không được bao xa. Ngay khi hắn giải quyết tên xấu xa đó xong, hắn sẽ quay trở về vùng đất mà hắn đã để lại. Hình ảnh của tên bán yêu, mẹ hắn, đám đạo quân của hắn, lãnh địa của gia đình hắn hiện ra trong tâm trí. Có rất nhiều việc phải làm sau khi lo xong tên sâu bọ đó.

Nhưng có một điều đặc biệt chợt hiện về trong lòng hắn, đó là gặp lại Rin.

"Rin..." hắn chợt nghĩ khi bàn tay chạm thẳng đến chiếc vòng quanh cổ. Hành động nhỏ đó đã trở thành thói quen trong thời gian hắn đi xa. Bất cứ khi nào nghĩ về cô bé hắn sẽ vuốt ve chiếc vòng. Ngoại trừ bây giờ, ngón tay hắn chẳng chạm vào thứ gì khác ngoài trang phục của mình. Đôi mắt hắn mở lớn khi nhận ra chiếc vòng cổ đã biến mất.

Đầu hắn xoay tới xoay lui để xem nếu nó chỉ đơn thuần bị rơi xuống khi hắn đứng lên. Không có thứ gì nổi bật trên cát trắng, không nhìn thấy màu cam, kem hay màu xanh lá. Cơn giận của hắn tăng lên khi nghĩ tới việc mình đã để mất chiếc vòng Rin tặng. Lúc này hắn muốn giết chết Chinatsu hơn bất cứ việc gì.

"Xin lỗi..." hắn nghe thấy tiếng gọi, và nhìn sang bên cạnh để trông thấy cô gái bé nhỏ đang tỏ ý ngưỡng mộ mình. Cô bé chìa tay ra, và trong lòng bàn tay là chiếc vòng cổ hắn đang tìm kiếm. Cơn giận của hắn dịu xuống khi nhìn thấy nó, dù vậy nó không còn được nguyên vẹn. Vật liệu dùng để bện nó đã bị rách và rời ra. Và hai trong số những hạt trắng nhỏ đã bị rơi ra khỏi cái vật đang cố xâu mọi thứ lại với nhau.

Hình như nó không còn đeo được nữa, nhưng ít nhất nó cũng không bị trôi dạt đâu đó trên biển.

"Em tìm thấy nó trên bãi biển không lâu trước khi em phát hiện ra anh," cô bé nói. "Khi em cầm lên thì nó đã bị rách rồi."

Sesshomaru nhận lấy chiếc vòng, và sau một lúc nhìn chằm chằm vào nó, hắn nhẹ nhàng đút nó vào trong bộ áo kimono của mình, nơi nó sẽ được an toàn. Hắn nhìn cô bé, mắt dịu lại đôi chút trước việc cô bé đã tìm thấy kho báu nhỏ hộ hắn. Dù vậy như hắn nghĩ, cô bé không nhận ra sự cảm kích qua đôi mắt hắn.

Có vẻ như Rin là người duy nhất có khả năng đọc được những cảm xúc khác được nói lên qua đôi mắt hắn, ngoại trừ đôi lúc chúng nắm giữ cảm xúc tức giận rõ ràng, chủ yếu nhằm vào Jaken. Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự giận dữ trong mắt hắn, nhưng lại chỉ có một người thấy được những cảm xúc còn lại, và đó không phải là cô bé này.

"Anh ổn chứ, anh có thể nói được không?" hắn chớp mắt trước lời nói của cô bé. Cô bé có thể hoàn toàn không giống Rin về mọi thứ, nhưng sự lo lắng của nó dành cho hắn dường như lại đặt một hình ảnh khác về Rin hiện lên trong đầu hắn. Hắn đã lên kế hoạch sẽ tuần tra lãnh thổ của mình sau khi giải quyết với Chinatsu. Dù vậy sau khi hình ảnh Rin hiện lên trong đầu, hắn quyết định sẽ đi gặp mặt cô ngay sau đó.

Khi thấy hắn không trả lời, cô bé tự hỏi liệu hắn có thể điều khiển được giọng nói của mình không nữa. "Rốt cuộc anh có thể nói được không vậy?" nó hỏi, nhưng Sesshomaru đơn giản là phớt lờ câu hỏi của nó. Cô bé sẽ lại hỏi nữa nếu như câu hỏi của nó không nhanh chóng được trả lời ngay khi Sesshomaru lên tiếng "Đi thôi, Jaken."

Sau khi Jaken ngừng việc giảng giải cho thằng bé quấy rầy về tầm quan trọng của sự tôn kính, lão vội vã chạy đến bên chủ nhân mình và bám chặt vào túm lông khi Sesshomaru bay lên bầu trời. Ham muốn giết chóc của Sesshomaru nhắm tới Chinatsu.

Cái lúc chân hắn lơ lửng khỏi mặt đất, và cả người hắn bay xuyên vào không trung làm cả hai đứa trẻ há hốc miệng kinh ngạc. Bọn chúng nhìn chằm chằm một cách ngạc nhiên khi sinh vật có mái tóc bạc bay đi xa vào nơi xa xăm. "ANH ĐÃ BẢO HẮN TA KHÔNG PHẢI NGƯỜI THƯỜNG MÀ!" giọng của thằng bé vang vọng khắp bầu trời.

X X X

Sango đứng bên ngoài nhà mình cùng với chồng, con của họ đều đã ngủ. Sau khi những tên cướp còn lại tháo chạy khỏi làng, tất cả dân làng cùng trở về an toàn. Mọi người đều ổn cả. Mỗi người đàn ông, đàn bà, và trẻ em đều bình an. Bà Kaede lúc này đang vắng mặt để điều trị thương tích cho cánh đàn ông, nhưng không ai bị đe dọa đến tính mạng. Dường như tất cả bọn họ đều sống sót qua cái đêm kinh khủng đó.

"Thế nào rồi?" Sango hỏi khi Kagome và Inuyasha trở về làng vào sáng hôm đó. "Các cậu có tìm thấy chúng không?" câu hỏi của cô được trả lời với cái lắc đầu của Inuyahsa. "Không, tôi đã đi xa như tôi có thể bắt được mùi của Kirara, nhưng nó đã biến mất khi nó bay đi."

"Chúng tôi đã cố tìm quanh cả khu vực, nhưng không có may mắn nào," Kagome lên tiếng sau đó. Sango gật đầu ra chiều hiểu ý. "Ừ, dù sao cũng có Kohaku. Cả Kirara cũng ở đó nên chắc chúng sẽ có thể tự lo liệu được mọi việc." Miroku cất tiếng như để an ủi người vợ đang lo lắng của mình. "Và Rin cũng khá mạnh mẽ, em không huấn luyện cô bé vô ích," Sango nói thêm nghĩ về cô học trò trẻ trung và đứa em trai mình.

"Em có thắc mắc là chúng đi đâu được chứ?" Kagome cùng mọi người trong nhóm băn khoăn. "Ồ, phải rồi," cô chợt nhớ. "Inuayasha, anh có tìm thấy tin gì về anh Sesshomaru không?"

"Chẳng có gì nhiều ngoài việc hắn đã được đưa về nhà sau những người khác," hắn nói với đôi mắt vẫn mang nỗi băn khoăn về toàn bộ bí ẩn. "Không phải là chính xác câu trả lời cho những câu hỏi của anh, và giờ thì mọi thứ thậm chí còn rối răm hơn." Kagome thở dài thườn thượt trước sự bối rối của Inuyasha, biết là hắn vẫn chưa thể vượt qua được cái chết của Sesshomaru.

Cô định đến an ủi hắn thì lại nghe một giọng nói vang lên trên bầu trời.

"Inuyasha

-sama!" một tiếng nói cất lên. Inuyasha tự động biết đó là ai bởi âm thanh của giọng nói, và một cú chích trên mũi hắn. "Myoga?" hắn nói, còn những người khác túm quanh lại để nhìn lão bọ chét. "Dạo này ngươi ở đâu hả?" Inuyasha hỏi khi hắn đập lão bọ chét bẹp dí văng khỏi mũi mình. Shippo nhảy lên vai Inuyasha để nhìn lão bọ tí hon trong tay hắn. "Tôi cá là lão đã trốn mất biệt cả buổi khi thấy ngôi làng bị tấn công."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!