PIECES OF PUZZLE (NHỮNG MẢNH GHÉP)
__________
"Wow, đôi mắt đẹp làm sao!" cô bé nói khi nó nắm tay lại và đặt chúng lên má.
Sesshomaru nhìn đến nơi bắt nguồn tiếng nói đang tỏ vẻ ngưỡng mộ hắn, mắt hắn vẫn còn chút lờ đờ do vừa tỉnh dậy. Cho đến lúc này tất cả những gì hắn có thể cảm nhận là mình đang nằm trên cát, nồng nặc mùi nước biển, và đang có hai giọng nói phiền phức cãi nhau vì hắn.
"Đẹp cái mông tao ý," thằng bé vặc lại khi nó chọc chọc túm lông của Sesshomaru với một cái que.
"Màu vàng đếch phải là màu sắc bình thường, còn cái quái quỉ gì nữa đây?" nó nói khi lại chọc vào túm lông thêm vài cái nữa.
"Đừng làm phiền anh ấy. Nếu anh ý vẫn còn đau thì sao?" Đôi mắt của Sesshomaru tập trung sự chú ý tới cô bé bên cạnh hắn chứ không phải là thằng nhóc tò mò về túm lông của mình. Mái tóc đen của cô bé, đôi mắt màu nâu bình dị của nó, nếu như hắn không biết rõ hơn thì hắn sẽ nói nó trông giống như...
"Rin..." hắn lầm bầm thì thầm. "Này, em nghĩ anh ý vừa nói gì đó," cô bé nói.
"Hay thật, bây giờ anh ta có thể nói được cơ chứ. Chúng ta mặc kệ anh ta... Ahhww!" thằng bé thét.
"Giờ lại chuyện gì đây?"
"Có... có cái gì đó xanh xanh núp trong đó," nó hoảng hốt trong khi chỉ vào bàn tay xanh nhảy bật ra khỏi túm lông của Sesshomaru. Mắt hai đứa trẻ mở to khi cái bàn tay biết nói đó bắt đầu chuyển động, và chúng nhanh chóng tránh ra xa Sesshomaru. Ngay khi cô bé rời xa hắn, ảo ảnh về Rin đột nhiên biến mất và hắn đã có cái nhìn kỹ hơn ở cô bé gái.
Sự thật thì cô bé không giống Rin chút nào, tóc nó không quăn như tóc Rin, và mặt hai người nhìn chẳng giống nhau.
Hắn nhanh chóng nhấc nửa người lên, sau đó đột nhiên nghe thấy bọn trẻ thở hổn hển lần nữa. Hắn nhìn tới chỗ bãi cát thì thấy Jaken đang ẩn dưới túm lông của mình, tên tiểu yêu quái hoàn toàn bị bất tỉnh và nước biển ộc ra khỏi mồm lão. Trông thấy tình trạng thảm hại của Jaken nhắc hắn nhớ mình phải lấy lại sự bình tĩnh, ngay từ đầu hắn khó có thể tin nổi là mình đã bất tỉnh.
Hắn vẫn còn cảm thấy đầu mình như ở trong nước vậy, và mũi hắn thì chắc chắn còn trầm trọng hơn "nhờ" vào cái mùi muối mặn chát đang xâm chiếm hai lỗ mũi nhạy cảm. Tuy nhiên, hắn từ chối việc để mình trông như yếu đuối, và chẳng bao lâu hắn đã đứng được trên đôi chân mình trở lại bình thường với tư thế của một vị Lãnh chúa kiêu ngạo uy quyền.
Sesshomaru nhìn xung quanh, đầu tiên hắn cố tìm hiểu làm thế nào mà hắn lại có thể kết thúc ở cái chốn này. Hắn nhắm mắt lại một lúc, cố sắp xếp tất cả ký ức về một chỗ. Sóng biển đập vào bờ đã cho hắn manh mối mình cần để kích hoạt trí nhớ.
"Một con tàu...," hắn nghĩ. Đột nhiên hắn gầm gừ khi dường như mọi chuyện đã xảy ra với hắn giống như tia sét đánh vào người mình vậy.
"Dĩ nhiên rồi," hắn nghĩ. Bây giờ thì hắn đã nhớ chuyện gì đã xảy ra...
X X X
"Nắm tay anh, Rin!" cô nghe thấy khi nhìn tới bóng đen trong ngọn lửa. Tóc dài và dáng người mảnh khảnh cao ráo, cô đã gần như chắc chắn đó là vị Lãnh chúa. Dĩ nhiên, như cô nghĩ, đó là đã hi vọng quá nhiều. Lúc cô nghe người đó gọi tên mình thì ảo ảnh về vị Lãnh chúa đột nhiên tan biến, và được thay thế bằng hình ảnh Kohaku chạy vào căn lều rực cháy để cứu cô.
"Rin, chúng ta phải đi thôi!" cậu hét lên qua đám lửa. Cậu kéo tay cô, nhưng cô không nhúc nhích. "Rin, gì vậy..."
"Anh Kohaku, giúp em đem nó ra khỏi đây!" cô nói, chỉ tới cái rương gỗ của mình. Rin nắm Thiên Sinh Nha, và chuẩn bị túm lấy bộ kimono của Sesshomaru thì cô lại thấy mình bị kéo đi lần nữa. "Không còn thời gian đâu. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!" Kohaku hét lên, lần này không thả tay cô ra hoặc cô chắc chắn sẽ chết nếu ở lại lâu hơn nữa.
"Không!" cô thét lại, tay cô vươn tới để nắm lấy bộ kimono của Sesshomaru. Ngay khi cô cảm thấy tấm lụa nằm trong tay mình thì toàn bộ nóc lều bắt đầu sụp xuống, Kohaku bế Rin trên tay rồi chạy ra ngay khi có thể.
Dù vậy khi họ chạy ngang qua ngọn lửa đang chặn lối ra, một phần bộ kimono của Sesshomaru bắt lửa. Khoảnh khắc Rin nhận thấy có lửa cháy cô bỗng nhiên bắt đầu phát hoảng. Chiều dài bộ kimono còn dài hơn cả người cô, thật là điều đáng ngạc nhiên nó đã không bắt lửa lúc vẫn còn ở trong căn lều. Nhưng bây giờ nó đã bị cháy, Rin vội vã chà bộ đồ xuống đất để dập lửa.
Cô không thể tin được... nó đã bị hủy hoại. Tấm lụa trắng đã lấm đất bẩn và bám bồ hóng, một nửa tấm vải thì bị cháy mất. Tất cả những gì còn lại là một bồ đồ rách nát, khó mà vừa với độ dài từ hông cô trở xuống. Cô đưa tấm lụa lên gò má, họa tiết hoa tổ ong màu đỏ đã nhuốm đất bẩn.
Sau đó Rin nhận ra bên trong căn lều đang bốc cháy vẫn còn cái rương đầy những bộ đồ tuyệt đẹp Sesshomaru đã tặng cho cô. Cô biết không có cơ hội nào để tất cả những tấm lụa đẹp đẽ đó còn nguyên vẹn, căn lều đã đổ sụp xuống đất. Ngọn lửa vẫn ngoài tầm kiểm soát, và không còn hi vọng để nghĩ rằng cái rương của cô, lại đặc biệt làm bằng gỗ, có thể còn. Không nghi ngờ gì nữa, tất cả những tấm lụa đã bắt lửa cũng như cháy hết rồi.
Tất cả các món quà của vị Lãnh chúa... hoàn toàn bị thiêu rụi trong ngọn lửa cháy bừng bừng. Cô cảm thấy mình như kẻ phản bội bởi đã để cho tất cả mọi thứ hắn trao tặng cháy trong ngọn lửa, nhưng cô đã cố hết sức để cứu chúng.
"Cháy hết rồi...," cô thì thào với tấm lụa. "Mọi thứ đã cháy hết!" sau đó cô thét lên, còn cạnh đó Kokahu bất lực dõi theo. Không phải cho tới khi Rin dành cho cậu cái nhìn cay độc, sự hoảng loạn cũng bắt đầu ập đến cậu.
"Sao anh phải kéo em đi như thế!" cô hét lên với cậu. Đôi mắt Kohaku sợ hãi nhìn cô gái trong mơ của mình đang la hét vào mặt mình. "Rin anh... uh...," cậu không biết phải nói gì, nhưng có lẽ cậu biết phải làm gì.
"Nếu anh không làm em chạy vội ra thì có thể bộ kimono của Sesshomaru – sama sẽ còn nguyên vẹn!" cô thét qua đôi mắt đẫm lệ. "Nếu anh chịu giúp như em đã nói thì sau đó tất cả đồ đạc của em đã không bị cháy rụi ngay thế này!" Rin tiếp tục cao giọng với Kohaku, nhưng khi đó cô thấy cậu mở rộng vòng tay ra với mình thì cô đã ngừng la hét.
"Rin...," anh vừa nói vừa vòng tay ôm lấy cô. Rin đã không ôm lại cậu, cô chỉ khóc vào bộ kimono của vị Lãnh chúa. Nước mắt và tiếng khóc nghẹn ngào của cô khiến Kohaku hơi thất vọng khi cô làm tất cả những việc đó trong hơi ấm của những gì còn lại từ bộ đồ, thay vì trên bờ vai hay lồng ngực cậu. "Xin lỗi...," cậu nghe cô nói, nhưng thật tình cậu không biết liệu cô đang xin lỗi mình hay xin lỗi linh hồn của Sesshomaru.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!