Chương 17: Returning Rescue (chap 2)

LIGHT OF HOPE (ÁNH SÁNG HI VỌNG)

__________

"Cô bé thế nào rồi?" Inuyasha hỏi bà Kaede khi hắn và Kagome túm tụm bên ngoài túp lều của vị nữ pháp sư già. "Chậc, nó vẫn chưa chịu rời cái góc đó," bà Kaede trả lời khi bước ra ngoài. "Nó ngồi đó với bộ kimono của Sesshomaru quấn trên người, còn tay cầm thanh kiếm của hắn." Cả ba cùng thở dài, mỗi người bọn họ đều biết tâm trạng của Rin sẽ không khá lên một cách nhanh chóng được.

Đã hai ngày kể từ khi Inuyasha trở về với thanh kiếm của Sesshomaru trong tay. Thời khắc hắn nhắc đến cái tin Sesshomaru đã tử trận thì mắt của Rin tối sầm lại và cô đã ngã gục xuống đất.

1

Cái tin này khiến cả nhóm bị một cú sốc, tất cả họ đều cảm thấy khó mà tin được. Inuyasha thở dài và ngước lên nhìn bầu trời xám xịt. Hắn không muốn gì hơn là tiến tới phương Bắc và tiêu diệt hết mọi lũ khốn mà hắn bắt gặp, nhưng hắn không biết bắt đầu từ đâu và hắn cũng không muốn cho Kagome lo lắng quá nhiều về mình. Hắn cảm thấy những đốt ngón tay kêu răng rắc, rồi nắm chặt tay để lại một vệt máu dài chảy xuống những ngón tay.

"Inuyasha...," Kagome thì thào khi cô nhìn bàn tay hắn với đôi mắt lo âu. Hắn không hề đón nhận cái tin này một cách khó khăn như Rin, nhưng cô biết hắn cũng không chấp nhận nó một cách dễ dàng.

"Chết tiệt," hắn nguyền rủa. "Tôi nên đi với hắn, tôi phải nên biết rằng đó là quá sức để hắn giải quyết chuyện một mình." Bà Kaede bước tới Inuyasha và nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn. "Không đâu. Nếu ngươi đi thì sau đó có thể có hai cô gái đang ngồi khóc ở đây," bà nói. "Cái gì, bà nghĩ tôi không đủ mạnh để ra ngoài đó xử lý chắc," hắn vặc lại. Cơn giận thấy rõ trong giọng nói hắn, nhưng bà Kaede phớt lờ.

"Ta không nói như thế, nhưng ngươi cũng biết rõ như ta rằng nếu Sesshomaru không thể sống sót thì ngươi có hy vọng gì đây," bà giãi bày, cố hết sức để ngăn Inuyasha làm bất cứ điều gì liều lĩnh. Inuyasha hất vai mình khỏi tay bà, sự bực tức của hắn đã tăng lên. Hắn biết bà nói đúng, và đó chính xác là lý do tại sao hắn lại giận dữ vậy. "Nhìn tôi này..."

"Cậu biết là bà ấy đúng mà, Inuyasha," giọng nói của Miroku đột ngột cất lên. Hắn và Kohaku bước tới ba người, trên mặt họ đang giữ lấy sự quan tâm trông đợi vào Inuyasha, và họ biết lý do tại sao. Inuyasha nhìn gã Đại sư và nghiêng đầu như là thất bại, "Ừa... tôi biết rồi...," hắn thì thào. Miroku nhìn người bạn ỉu xìu của mình. "Tôi biết cậu đang cảm thấy đau buồn, nhưng bỏ đi và làm chuyện hoàn toàn ngu xuẩn sẽ chẳng mang Sesshomaru trở lại được đâu," hắn nói, đôi chút đượm buồn trong giọng nói trước sự mất mát của gia đình.

Trước những lời nói đó, Inuyasha thậm chí còn cúi đầu thấp hơn, hắn lại nghe Kagome gọi tên mình khi cô tựa đầu lên lưng hắn. Hắn không biết tại sao lại cảm thấy gánh nặng đè lên vai trước cái chết của anh trai mình. Dù vậy hắn đã cảm thấy thế, và hắn chỉ hy vọng nó sẽ không khiến mình làm bất cứ điều gì có thể làm Kagome lo lắng. "Chỉ là quá khó tin rằng hắn ta đã chết...," sau đó hắn nói.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Miroku đang từ quan tâm đi đến nghiêm trọng, "Tôi đồng ý, chẳng có gì trong chuyện này có lý cả."

Tất cả cùng thống nhất hỏi "Huh?" chỉ thúc giục hắn tiếp tục nói lên suy nghĩ của mình. "Sesshomaru là một yêu quái rất mạnh, chúng ta đều biết điều đó. Và chiến tranh như vậy có thể là một thử thách, nhưng tôi không tin chuyện đó đủ giết hắn ta." Mọi người có vẻ như chấp nhận những gì hắn nói, thật ra suy nghĩ của hắn cũng chính là điều mà họ đang nghĩ. "Inuyasha nói lại đi, chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?"

Miroku hỏi.

"Giống như tôi đã nói trước đó", Inuyasha đáp lại. "Tôi đang để mắt tới vài tên yêu quái yếu ớt, thì đột nhiên có một gã đội mũ và mặc áo giáp không biết từ đâu hiện ra, đưa tôi thanh Thiên Sinh Nha," hắn nhìn sang Miroku và đợi câu trà lời. "Cậu có biết tên hắn không?" hắn hỏi.

"Tôi đang định hỏi, nhưng khi gã xin lỗi và nói Sesshomaru đã chết trong khi ở ngoài chiến trường, tôi quá choáng váng để mà hỏi gã thêm bất cứ điều gì nữa. Sau đó thì gã bỏ vào rừng, tôi cố bám theo... nhưng gã biến mất luôn." Miroku cùng với những người khác đều đưa ra cái nhìn khó hiểu.

"Nghe có vẻ như có quá nhiều câu hỏi chưa được trả lời," Miroku nói, và tất cả mọi người đồng ý

"Inuyasha!" Đột nhiên một giọng nói trên cao. Đó là của Shippo, sau khi biến hình từ trái bóng hồng về hình dạng thật thì cậu đáp xuống mặt đất gặp mọi người. "Ê, chuyện gì vậy Shippo?" Inuyasha hỏi khi hắn nhìn chú hồ ly nhỏ thở hổn hển. "Inuyasha, ta tưởng ngươi nói Royokon đi ra trận cùng với Sesshomaru chứ?" cậu nói qua hơi thở hổn hển.

"Ờ, ừ có tên đó và một đám yêu quái khác tham gia cùng Sesshomaru vào cái ngày hắn rời đi. Sao ngươi lại hỏi thế?" hắn hỏi lại, hoàn toàn bối rối tại sao Shippo lại hỏi một câu như vậy. "À tôi chỉ nghĩ là Sesshomaru mà chết thì Royokon cũng phải chết chứ." Mắt Inuyasha trợn lên trong giây lát, "Đợi đã, ý ngươi là tên đó đã quay về hả?"

"Ừ, tôi thấy hắn ở bên ngoài sào huyệt của hắn mà. Hắn có vẻ như không gặp chuyện gì rắc rối cả," Shippo nói, cuối cùng cũng lấy lại nhịp thở. Inuyasha nhìn Miroku, cả hai đều chung một suy nghĩ. "Có lẽ nói chuyện với hắn ta sẽ trả lời được một số câu hỏi chưa được giải đáp của chúng ta chăng." Inuyasha gật đầu đồng tình.

"Ờ, sau đó cậu nói gì chứ hả, cậu đi với tôi chứ?" Miroku gật đầu một cách chắc chắn. "Tôi cũng đi", Shippo nói, nhưng nhanh chóng bị cắt ngang bởi giọng của tên bán yêu.

"Không được Shippo. Ta cần ngươi ở lại đây và trông chừng Kagome cùng những người khác," Inuyasha lại nhìn Kagome. "Em sẽ không sao nếu anh đi chứ?" hắn hỏi. Hắn chỉ vừa trở về sau một trận đánh dài một tuần, hắn không hài lòng về việc lại phải rời xa cô lần nữa. Dù vậy, hắn cần phải có câu trả lời về cái chết của ông anh trai.

"Anh cứ đi đi, hãy tìm hiểu mọi việc anh có thể. Bà Kaede và em sẽ trông chừng Rin," Kagome mỉm cười nói. Cô đã rời bỏ thế giới nơi có đứa em ruột của mình sống, vậy nên cô hiểu điều Inuyasha đang phải trải qua. Và Sesshomaru bây giờ được ví như là người anh mới của mình, ý nghĩ không còn nhìn thấy anh ta lần nữa cũng để lại nỗi đau trong tim cô.

Miroku nhìn qua Kohaku, "Em không thấy phiền khi để mắt đến Sango và bọn trẻ cho tới lúc anh trở về đúng không?" hắn hỏi. Tất nhiên cậu đã trả lời với câu "Không phiền đâu anh".

"Có lẽ anh cũng cần Kirara nữa," Miroku lại nói, và lần nữa Kohaku đồng ý theo lời đề nghị của hắn khi cậu cho phép con mèo nhỏ cạnh chân mình chạy tới chỗ gã Đại sư.

"Bà Kaede ơi," Kohaku nói khi cậu đến gần bà lão, "Cháu có thể gặp Rin được không?" Bà Kaede nhìn cậu một cách khó khăn, và nhẹ buông ra tiếng thở dài, "Cháu cứ làm điều cháu muốn. Chỉ cần nhớ, bây giờ con bé không còn là nó nữa," Kohaku gật đầu, hiểu điều bà nói. Cậu biết khi còn là một đứa trẻ cô gái rất thân thiết với vị Khuyển yêu. Giờ đây anh chỉ muốn biết cô thực sự thân thiết với hắn như thế nào, và liệu có điều gì anh có thể làm để khiến cho cô cảm thấy đỡ hơn.

"Cậu sẵn sàng chưa, Miroku?" Inuyasha hỏi khi hắn chuẩn bị phóng mình lên không. Kirara biến hình, và sau khi nhảy lên người nó, Miroku gật đầu tỏ ý sẵn sàng đi. Cả ba cùng bay lên không trung và hướng tới hang ổ của kẻ canh giữ rừng để cố tìm ra vài câu trả lời.

X X X​

"Rin...," Kohaku thì thào khi anh đặt bước chân đầu tiên vào túp lều. Y như bà Kaede đã nói, Rin đang thu mình ở một góc lều với chiếc áo kimono của Sesshomaru khoác lên người cùng với thanh kiếm Thiên Sinh Nha cầm chặt trong tay. Khi cô không trả lời, Kohaku có cảm giác điều mình đang làm có thể là một ý tưởng tồi. Có vẻ như cô không có tâm trạng để nói chuyện, thậm chí không nhúc nhích.

Cậu đã không quá sốc khi thấy cách cô phản ứng lại trước tin về Sesshomaru có thể đến mức thế này, nhưng cậu không bao giờ mong muốn lại cô đón nhận nó khó khăn như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!