Chương 15: Warrior's Way (chap 6 - End)

UNTIL WE MEET AGAIN (TỚI KHI TA GẶP LẠI)

__________

"Tới phương Bắc," hắn nói, bởi hắn biết câu hỏi về điểm đến của mình nhất định nằm trong đầu cô.

Mắt Rin mở to, và miệng cô há hốc khi nghe thấy điều hắn vừa nói. Có rất nhiều thứ chạy trong đầu cô, nhưng chỉ duy nhất một câu hỏi cứ liên tục hiện ra.

"Ngài sẽ đi bao lâu," cô khẽ hỏi.

"Ta không biết," hắn trả lời, đủ thành thật. Sesshomaru cầm chiếc vòng cô đã đánh rơi và đưa nó cho cô. Khi Rin thấy cái mà hắn đưa cho mình, cô lại cố gắng đeo chiếc vòng lên cổ hắn lần nữa.

Rin cố hết mình ngăn dòng nước mắt trực trào ra, và cô gần như đã làm được. Dù vậy, hơi thở nặng nhọc và những tiếng nấc nhỏ vẫn là những thứ ngoài tầm kiểm soát.

Những ngón tay sau một hồi run rẩy, và hai ngón cái bị trượt vài lần. Rin cuối cùng đã có thể buộc được chiếc vòng lên cổ Sesshomaru. Cô đã buộc xong, nhưng cô không thả tay ra.

Ngược lại, cô thậm chí còn vòng tay quanh cổ hắn để đưa mình đến gần hơn khiến Sesshomaru đơ người trong vòng tay cô. Khi cảm thấy các cơ của hắn trở nên căng cứng, cô có cảm giác điều mình đang làm đã vượt quá giới hạn tiếp xúc với hắn. Nếu có thể thì lúc này đây lòng cô thắt lại, chỉ như đôi chân chống trên mặt cát mềm.

Cô muốn buông ra để hắn không nổi giận, nhưng lại không thể gỡ được tay mình khỏi cổ hắn. Cô vốn đã phải nghẹn lại một tiếng nấc.

Cằm cô tựa lên vai phải hắn, nó là cần thiết nên cô mới có thể nhìn thấy tay mình khi buộc chiếc vòng. Đầu cô nghiêng một chút, và trước khi biết mình đang làm gì cô nhận thấy đầu mình đã tì lên vai hắn với chiếc mũi gần như chạm vào da cổ mềm mại của hắn.

Khi thấy các cơ hắn lại giật lần nữa, cô quyết định thả tay hoàn toàn khỏi người hắn. Cô biết hắn không phải người thích tiếp xúc gần gũi với kẻ khác. Cô cho rằng điều đó cũng dễ hiểu khi hắn cảm thấy không thoải mái trong cái ôm kỳ cục của mình.

Rin gỡ tay ra và bước lùi lại sẵn sàng xin lỗi vì đã tới quá gần hắn. Nhưng khoảnh khắc chân cô lùi lại một bước, một cái gì đó dịu dàng đẩy đầu cô tựa lại vào vai hắn.

Đôi mắt và cả toàn thân cô choáng váng khi nhận ra chính bàn tay hắn đặt trên đầu mình. Hắn không đẩy cô đến gần hơn nữa mà chỉ giữ cho má cô chạm vào lớp lụa trên vai. Ngay khi sự tiếp xúc nhỏ nhoi được thực hiện, hắn vẫn giữ tay mình trên đầu cô. Hắn chỉ đơn giản giữ tay mình ở đó, không đẩy cô lại gần hay ra xa hơn nữa.

Sự bất ngờ trong mắt Rin vẫn chưa biến mất, và giờ đây bàn tay hắn nói rằng cô hãy tiếp tụp ôm lấy hắn khiến cô thấy bồn chồn. Ý nghĩ hắn thật sự đáp lại cái ôm của mình theo cách nhỏ của riêng hắn khiến cô lại vòng tay ôm cổ hắn lần nữa, và đổi lại hắn nhẹ nhàng vuốt tay lên tóc cô.

Sesshomaru nhìn cô gái nhỏ đang ôm lấy mình. "Cô bé đang ôm ta," hắn nghĩ. Toàn thân hắn không thể không co giật trước những chuyển động nhỏ nhất của cô. Mặc dù đó không phải vì hắn ghét điều cô đang làm, mà vấn đề là sự tiếp xúc này quá xa lạ với hắn.

Ôm một ai đó là dấu hiệu của niềm thương, là thứ mà Sesshomaru chưa bao giờ nhớ mình nhận được hay cho đi... cho tới khi cô bước đến bên. Cảm xúc dạt dào trong hắn, nó thật lạ lẫm nhưng cùng lúc lại thật ấm áp. Hắn chỉ có thể diễn tả Rin theo cách đó khi lần đầu tiên cô bắt đầu đồng hành cùng hắn.

Một khi bước vào cuộc chiến, sự thật mà hắn biết thứ tiếp xúc duy nhất hắn nhận được chỉ là sự hủy diệt. Không có cái ôm nào sẽ hướng về phía hắn, thay vào đó hắn sẽ phải đối mặt với chất độc của nanh vuốt và tiếng những thanh kiếm đập vào nhau chan chát.

Vậy nên theo lẽ tự nhiên khi mà cảm giác ấm áp Rin đang dành cho hắn đột nhiên dừng lại thì chính bàn tay trái đeo găng của hắn đã đặt tay lên mái tóc nhung huyền của cô. Cái chạm tay hắn trao gửi cô đã mang đến cảm xúc ấm áp lại chợt ùa về trong hắn lần nữa.

Có phải hắn đang tận hưởng cảm giác cái ôm siết chặt của cô... thật tình hắn có, hắn thừa nhận điều đó.

Có phải hắn đang ôm lại cô... thực lòng hắn không biết chính xác hắn đang làm gì nữa.

Liệu điều đó có bị coi là yếu đuối... hắn thật sự không bận tâm.

Hắn làm điều mình muốn, và hắn muốn Rin tiếp tục giữ chặt lấy mình theo cách cô đã làm. Dường như chẳng có thứ gì khác thực sự quan trọng vào lúc này.

"Chiến tranh... huh," hắn nghĩ. Lý do duy nhất để hắn thậm chí xem đó một phần của nó... lý do duy nhất đó đang quàng tay quanh cổ và tựa đầu lên vai hắn. Rin là lý do duy nhất hắn mà làm việc này, và hắn biết vậy. Hắn phải tham gia vào cuộc chiến, không thì ai biết được mối nguy hiểm nào cô sẽ đối mặt nếu chiến tranh giữa yêu quái rốt cục lại tìm đường tới miền Tây.

Cuộc chiến giữa yêu quái sẽ không quan tâm đến sự sống còn của một ngôi làng con người.

"Tất cả vì cô ấy," hắn bằng lòng thừa nhận trong đầu. Có lẽ đó là suy nghĩ yếu đuối, nhưng một lần nữa hắn không bận tâm.

Rin vùi mặt mình vào bộ kimono mới của hắn và để tiếng thở nặng nề của mình tiếp tục từ đó. Cho dù cảm giác hạnh phúc đã khiến trái tim cô yên bình trở lại, cô vẫn phải đối diện với tình hình thực tế.

Cô không thể tin điều đang xảy ra là thực sự xảy ra. Giờ đây cô không chỉ không thể gặp mặt hắn, nhưng nghĩ tới chiến tranh đã khiến cô lo lắng cho vị Lãnh chúa nhiều hơn bao giờ hết.

"Ngài có thể sẽ chết," cô nghĩ. "Nếu ngài không quay về thì sao?"

"Sẽ không kéo dài hơn vài năm," hắn nói, hi vọng điều gì đó mình nói sẽ giúp cô vơi bớt nặng nề.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!