Chương 14: Warrior's Way (chap 5)

TYING THE KNOT (DÂY TƠ HỒNG)

_________

"Đây rồi," Rin reo vui khi cô nhấc lên thành quả của cả tháng qua ngay trước mắt. Cô rất hài lòng với việc làm của mình, và ai lại không ghi nhận khi mà nó đã lấy mất của cô biết bao thời gian để nghĩ đến rồi làm ra nó.

Cô mỉm cười với chính mình, "Dù sao thì ngài ấy cũng đáng có nó," cô nghĩ.

Cô nhỏm dậy khỏi sàn nhà và bắt đầu hướng tới chỗ bộ kimono hồng đang đặt trên giường của cô và bà Kaede. Rin thích cái đặc quyền được thay đổi trang phục hàng ngày, dẫu cho chỉ có hai bộ nhưng cũng đã nhiều đồ hơn những đứa trẻ khác trong làng. Thật ra còn nhiều đồ hơn hầu hết dân trong làng, và mỗi ngày Rin đều thấy dễ chịu.

Thực tế mà nói cô chưa bao giờ tỏ ra hả hê rằng mình có nhiều đồ đẹp hơn những người dân làng, và cô chưa từng nhắc đi nhắc lại chuyện đó trước mặt mọi người đặc biệt là không với các cô gái trẻ. Thật ra họ vốn đã tị nạnh việc cô có một bộ kimono mới khi mà bộ màu cam trông đắt tiền bắt đầu trở nên ngắn hơn với cô, rồi Rin lại có một bộ đồ khác trông còn đắt tiền hơn khiến tất cả đám trẻ đều nổi cơn ghen tị.

Dù sao cô vẫn còn có những người bạn, và Rin đã sớm nhận ra ai mới là những người bạn thực sự. Một người bạn chân chính là những người không ganh tị khi cô có đồ đẹp hơn, hoặc ít ra là không thể hiện ra mặt.

Rin cầm bộ kimono hồng lên và mặc nó vào để có thể bước ra ngoài đi về phía đầu làng. Cô nhét món quà nhỏ của mình vào bên trong bộ đồ và hướng tới nhà Sango. Khi cô bước dọc theo con đường đến căn lều bạn mình, Rin thơ thẩn nghĩ bà Kaede đang ở đâu. Ngay lúc bắt gặp Kagome, cô liền hỏi.

"Bà Kaede, ồ phải rồi, hồi sáng Inuyasha muốn nói chuyện với bà ấy," Kagome trở lời khi Rin hỏi bà đang ở đâu.

"Hay quá, thật ra hôm nay em muốn có chút thời gian cho riêng mình," Rin vui vẻ nói, và cả hai cô gái mỉm cười trước câu đùa.

"Nói em nghe... chị Kagome," Rin hỏi

"Ừm," Kagome nói ngay khi cả hai bắt đầu đi bộ tới căn lều của Sango và Miroku. "Em muốn biết ý kiến của chị về cái này," Rin hồi hộp nói khi cô bắt đầu thọc tay vào bộ kimono để lấy món quà nhỏ. "Chắc chắn rồi," Kagome trả lời rồi họ dừng lại để Rin lấy món quà ra.

"Wow, chị thích lắm!" Kagome trìu mến khen ngợi trong khi Rin cười một cách bối rối. "Chị thực sự nghĩ như vậy," Rin nói. Mặt cô chuyển dần sang màu bộ kimono trước những lời khen nhận được.

"Chị chắc mà, chúng là cái gì thế," Kagome chỉ tay vào nó. "Ồ, bà Kaede đưa Rin mấy cái này, bà nói chúng sẽ làm cho món quà có sức mê hoặc hơn hay cái gì đó đại loại như thế," Rin đáp.

"À, chị nghĩ nó hoàn toàn tuyệt vời... vậy..." Kagome trêu chọc khi cô lắc vai Rin. "Nó dành cho ai?" cô hỏi.

Khuôn mặt hồng hào của Rin đột nhiên ửng đỏ, và cô đút món quà lại vào kimono hi vọng sẽ tránh được cuộc trò chuyện xấu hổ sắp tới.

"Có phải là cho con trai không," Kagome hỏi khi cô mỉm cười trước cái đỏ mặt của Rin. "À... vâng," Rin run rẩy trả lời rồi chụm hai đầu ngón trỏ vào nhau với đôi chút căng thẳng.

"Ừm với món quà đó, chị phải nói rằng chàng trai này là một người may mắn," Kagome kết luận, nụ cười của cô khiến cho khuôn mặt Rin bừng sáng lên. Rin vui vẻ gật đầu và bắt đầu rảo bước tới lều của Miroku cùng Sango lần nữa.

"Em đi đâu vậy," Kagome hỏi to. "Em đi tìm anh Kohaku," Rin hét lại với một cái vẫy tay.

"Kohaku," Kagome ngẫm nghĩ. Chẳng lẽ Rin có tình cảm với Kohaku?

X X X

"Ừm anh nghĩ sao, anh sẽ đeo nó chứ?" Rin hỏi khi Kohaku nhìn ngắm cái vật mà cô giơ ra. Khuôn mặt cậu đã biến thành màu đỏ. Cô sẽ đưa nó cho cậu sao? Có phải đó là quà cho cậu? Cô ấy đang cố nói điều gì với cậu?

1

"Ừ... chắc rồi dĩ nhiên anh sẽ đeo," cậu bẽn lẽn trả lời. "Anh không nghĩ rằng nó quá nữ tính à," cô hỏi khi nhìn lại chính món quà của mình.

"Kh... không có đâu, tất nhiên là không," cậu trấn an cô vì thực sự nó không như thế. "Anh thà là đeo nó còn hơn là mấy cái vòng hoa cháu mình bắt đeo," cậu mỉm cười cho biết, nhưng hoàn toàn nghiêm túc về tình hình.

Rin bật cười trước lời nói của cậu và Kohaku không thể không nhìn chằm chằm vào nụ cười hạnh phúc cùng khuôn mặt cô. "Đáng yêu quá," cậu nghĩ.

Kohaku nhìn cô gái xinh xắn trong bộ kimono hồng đáng yêu. Kohaku luôn nghĩ về Rin như là một người bạn, nhưng nó đã không còn nữa cho đến khi lúc này cậu nhận ra một điều cô ấy thực sự dễ thương đến nhường nào. Bây giờ cô đã được 11 tuổi, có hơi nhỏ hơn cậu nhưng không có vấn đề gì. Nếu Rin thật sự có tình cảm với cậu thì tại sao cậu lại không vui vẻ đón nhận nó.

Cô ấy rất xinh đẹp và là người tốt bụng nhất mà cậu từng gặp, lẽ dĩ nhiên ngoài ra còn có chị gái cậu nữa.

2

Luôn có nụ cười đẹp đến thế ở quanh mình mọi thời gian, chắc chắn sẽ làm cậu muốn trở về từ buổi tập luyện sớm hơn thường lệ. Kohaku cũng đã lâu không thấy dấu vết nào của Sesshomaru nên cậu nghĩ vị Khuyển chúa đã bỏ Rin lại để tiếp tục đi con đường của riêng mình trong cuộc đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!