CALL THE BATTLE (TIẾNG GỌI CHIẾN TRƯỜNG)
__________
"Chuyện này nghĩa là sao?" Sesshomaru hỏi khi đọc lá thư được gửi tới hắn bởi một tên yêu quái diều hâu. Lá thư đến từ mẹ, và đó là yêu cầu hắn đến gặp bà ở lâu đài của họ. Vì lý do gì, thì nó chưa nói rõ ra.
"Tôi rất tiếc phải nói với ngài thưa Thiếu gia, nhưng Phu nhân đã không cho tôi bất kỳ thông tin nào khác hơn là yêu cầu ngài đến gặp bà càng sớm càng tốt," tên yêu quái diều hâu nói. Hắn là một kẻ đưa tin riêng của vị Phu nhân tại lâu đài, và trông giống như một con diều hâu thông thường. Điều nổi bật duy nhất là kích cỡ rất lớn của hắn, những chiếc móng vuốt lớn cùng mỏ và đôi mắt đỏ ngầu.
"Thiếu gia, bây giờ nếu ngài đi, cho phép tôi được hộ tống ngài," hắn nói khi hạ lưng thấp xuống để Sesshomaru leo lên. Dù vậy nó chẳng có ích gì, vì vị Khuyển Chúa đã bay lên không hướng về lâu đài. Tên yêu quái diều hâu trông như hoảng sợ, sau đó hắn dang rộng đôi cánh sẵn sàng để bay và đuổi theo hắn.
"Ưm...," một tiếng nói vang lên và hắn nhìn vào một cách kỳ lạ tên tiểu yêu quái trông như đang hờn dỗi trên mặt đất.
"Ta có thể đi một chuyến trở lại lâu đài được không?" Jaken hỏi, hờn dỗi với cả trái tìm mình với ý nghĩ bị vị Lãnh chúa bỏ lại phía sau.
X X X
Sesshomaru đã đến được lâu đài, vừa vào đến đầu cầu thang khiến hắn nghĩ trong mấy tháng qua đã bao lần hắn đến những bậc cầu thang này.
Quá nhiều lần so với sở thích của hắn, hắn nghĩ. Khi là một đứa trẻ, hắn cảm thấy bị mắc kẹt ở nơi tồi tệ này mà những kẻ xung quanh gọi là "nhà hắn". Khi đã đủ tuổi để đi rèn luyện và tuần tra những vùng đất bên dưới, hắn hầu như không bao giờ quay trở lại.
"Sesshomaru, vậy ra cuối cùng ngươi đã quyết định đến," mẹ nói khi hắn hiện ra trước cái nhìn của bà.
Sesshomaru nhận thấy một tên yêu quái kỳ dị đứng cạnh mẹ. Tên yêu quái chắc chắn trông già hơn cả hắn, nhưng không phải quá già để được coi là lão. Kẻ lạ mặt mặc một chiếc áo giáp cùng với chiếc mũ trong tay. Hắn cũng cầm một thanh kiếm, nên dễ dàng để kết luận rằng hắn là một chiến binh.
"Sesshomaru, ta muốn ngươi gặp tướng Chinatsu. Hắn là tướng lĩnh của đạo quân yêu quái trên biển," bà giải thích với con trai mình, biết rõ chỉ bằng cái cách hắn nhìn chòng chọc khó chịu lẫn tò mò vào kẻ lạ mặt.
"Hắn cũng từng là một đồng minh của cha ngươi, có lẽ ngươi còn nhớ một vài chuyến viếng thăm của hắn trong quá khứ."
"Hmm, không thể nói ta nhớ được," hắn trả lời, lâu đài của họ luôn được nhiều Lãnh chúa và các tướng lĩnh đến thăm trong suốt hàng thế kỷ. Tất cả đều mong muốn bắt đầu mối liên minh với cha hắn, hoặc thực hiện một thỏa thuận. Có quá nhiều kẻ đến thăm để mà nhớ được.
"Tôi dĩ nhiên không thể trách ngài ấy được," Chinatsu nói, cuối cùng cũng lên tiếng. "Sesshomaru – sama, lần cuối cùng tôi gặp ngài thì ngài vẫn còn bám vào sữa mẹ".
Tướng quân hay không, Sesshomaru vẫn cho hắn một cái nhìn lạnh băng vì đã dám gợi hắn nhớ tới những năm tháng tuổi thơ yếu đuối của hắn.
Khi Lãnh chúa Khuyển yêu trẻ tuổi đưa ra kết luận, hắn thậm chí không thèm nói một lời nào với tên yêu quái này và Sesshomaru tỏ ra khinh dễ hắn.
"À, có vẻ như rằng bây giờ ngài đã thực sự là một yêu quái trưởng thành, Sesshomaru – sama." Chinatsu khen ngợi, không muốn vị Khuyển Chúa có ấn tượng xấu về mình, không nên khi mà sức mạnh của Sesshomaru có ý nghĩa rất lớn đối với tương lai của Chinatsu.
"Hmm," Sesshomaru đáp lại, ít ra thì tên yêu quái đó biết ai chỉ là tướng, và ai là Chúa tể.
"Giải thích mục đích sự hiện diện của ngươi đi," Sesshomaru nói, muốn đi thẳng vào vấn đề. Hắn nhìn mẹ, nhưng bà lại cho hắn cái tín hiệu "Ta không biết". Vậy ra không ai trong số họ biết tại sao tên tướng này lại ở đây, nhưng họ cũng sẽ sớm biết.
"Xin yên tâm, ý định của tôi có tầm quan trọng," hắn nói, trong giọng nói của hắn giữ lấy sự nghiêm túc. "Và vì chính ngài, Sesshomaru – sama, mà tôi đã phải đi một chuyến xa xôi để đến gặp," hắn tiếp tục.
Sesshomaru thấy mẹ hắn đứng dậy, bà biết nếu chuyện thực sự không liên quan gì đến mình thì chẳng có lý do nào để mà lắng nghe. Một thói quen đã truyền lại cho con trai mình.
"Thưa Phu nhân, tôi cũng mong người cùng nghe," Chinatsu nói, và vị Đại phu nhân lại ngồi xuống ghế một lần nữa. Một cái nhìn nhàm chán nhất định đang dán trên khuôn mặt bà, vì bà thật sự không muốn quan tâm đến những gì mà cuộc trò chuyện sắp nói ra đây.
"Sesshomaru – sama, trên vùng biển phía Bắc vĩ đại thuộc về lãnh thổ của riêng Lãnh chúa chúng tôi," hắn mở lời, "và gần đây đất đai của người đã bị những yêu quái từ các vùng đất khác quấy phá". Chinatsu nhìn xuống, không chắc lắm về biểu cảm trên khuôn mặt Sesshomaru, nếu có thậm chí là một phần biểu cảm. Đôi mắt của cha hắn, hắn thầm nghĩ.
"Nhiều yêu quái của chúng tôi đã ngã xuống, và nhiều đất đai đang bị xâm chiếm," hắn nói với đôi chút phẫn nộ kèm trong giọng nói. "Lãnh chúa tôi đã chiến đấu bằng lòng dũng cảm và cả danh dự, chúng tôi đã có đủ chiến thắng trong các trận chiến. Tuy nhiên, các trận đánh đang dẫn tới một cuộc chiến tranh toàn diện, và Lãnh chúa tôi không chắc chắn về chiến thắng của người," hắn nhìn Sesshomaru.
"Sesshomaru – sama, thậm chí ngài cũng biết cảm giác khó chịu khi lãnh thổ của mình đang bị tàn phá," hắn nói, và chỉ được trả lời tiếp với một ánh mắt lạnh băng.
"Chuyện đó thì liên quan gì đến ta," Sesshomaru hỏi, cảm thấy không có sự thương cảm nào cho kẻ mà Chinatsu gọi là chúa.
Nếu một kẻ không có khả năng thống trị bằng bàn tay sắt, thì chúng có thể không khi nào cai trị tốt được. Câu nói từ người cha mình, một trong số ít những lời khuyên Sesshomaru đã được truyền lại mà không cãi lời xưa kia khi trái tim cha hắn đã trao cho người đàn bà loài người.
"Sesshomaru – sama." Chinatsu đột nhiên quỳ xuống và bắt đầu cúi lạy trước Sesshomaru, khiến cả hắn và mẹ đều bất ngờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!