Chương 4: (Vô Đề)

Đánh giá: 6 / 1 lượt

Tôi rất thành thạo đưa ra giấy chứng nhận bị rối loạn cảm xúc của tôi.

Lâm Nghiệp tức giận mắng chửi, anh ta mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng anh ta bất lực, vì tôi thực sự bị anh ta k*ch th*ch, điều này hàng xóm có thể làm chứng cho tôi. Hơn nữa, anh ta cũng có tiền án bạo hành gia đình.

Trước mặt mọi người, tôi là vợ của Lâm Nghiệp, dịu dàng ân cần, thậm chí còn không thù không oán mà đưa Lâm Nghiệp đi bệnh viện băng bó.

Sau lưng mọi người, tôi nhốt Lâm Nghiệp ở nhà, dùng roi quất vào cái xương sườn bị thương của anh ta, không cho anh ta ăn, chỉ trong vài ngày, anh ta gầy đi một vòng.

"Xin lỗi, anh sai rồi, vợ ơi, anh sai thật rồi, em tha cho anh đi."

Lâm Nghiệp bắt đầu cầu xin, tôi cười lạnh nhìn anh ta:

"Sai rồi? Sai ở chỗ nào?"

Tôi tốt bụng giúp Lâm Nghiệp soạn tin nhắn xin nghỉ việc, trong thời gian này, anh ta đừng hòng quay lại công ty!

"Anh không nên đánh em, anh sai rồi, em tha cho anh đi." Lâm Nghiệp thảm hại cầu xin tôi.

Tôi dịu dàng v**t v* mặt anh ta, sau đó nở một nụ cười nham hiểm:

"Lúc đó, Tiết Ngưng cũng cầu xin mày như vậy, nhưng mày có tha cho cô ấy không?"

Tiết Ngưng chính là em gái của ông chủ, vợ cũ của Lâm Nghiệp.

Lâm Nghiệp chưa bao giờ nói với tôi về cô ấy, nhưng lúc này anh ta lại nghe thấy tôi nhắc đến cô ấy.

Lâm Nghiệp bị dọa sợ, ngồi trên xe lăn, nhìn tôi với ánh mắt khó tin.

"Mày, mày, sao mày lại biết cô ấy?"

Tôi cười gian tà, hỏi lại anh ta:

"Mày đoán xem?"

"Mày cố ý trả thù tao, mày đến đây để báo thù cho Tiết Ngưng phải không?"

Cuối cùng đầu óc Lâm Nghiệp cũng sáng sủa hơn một chút.

Chắc chắn anh ta đã nhớ ra chuyện Tiết Ngưng còn có một người anh trai.

Tôi vỗ vỗ vào mặt Lâm Nghiệp, cười nói:

"Đoán đúng rồi, nào, lại đây nhận phần thưởng của mày đi."

Tôi bê một chậu thức ăn cho heo đến trước mặt Lâm Nghiệp, đó là món thập cẩm làm từ nước rửa chân của tôi trộn với cơm thừa từ hôm kia, nhìn qua thì lợn cũng không thèm ăn.

Lâm Nghiệp nhìn thấy chậu đồ ăn, mặt mày đen sì, gân xanh nổi lên, nhưng vừa định há mồm mắng tôi thì bị tôi tát cho một cái.

"Nghĩ kỹ rồi hẵng nói chuyện."

Lâm Nghiệp ôm mặt, sợ hãi nhìn tôi.

6.

"Nhìn cái gì nhìn, nhìn nữa tao móc mắt mày ra."

"Con điên, tao muốn gọi cảnh sát, tao phải báo cảnh sát bắt mày, mày làm như vậy là phạm pháp."

"Phạm pháp, mọe nó, mày nhìn cho kỹ đây, bạo hành gia đình không tính là phạm pháp." Tôi ném giấy chứng nhận kết hôn vào mặt Lâm Nghiệp, hét lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!