Chương 10: (Vô Đề)

Thật ra kiếp trước tôi có rất nhiều cơ hội để nghỉ việc, cũng có không ít công ty từng chủ động mời tôi về. Tôi đã từng vô số lần nảy sinh ý định từ chức, nhưng cuối cùng vẫn không rời đi.

Không phải vì tôi quá yêu công việc của mình, cũng không phải vì Trì Chiêu cho tôi quá nhiều.

Có lẽ là vì cà phê tôi pha chỉ có mỗi Trì Chiêu là sẽ uống hết mà không nhăn mặt, chứ không giống người khác — uống một ngụm liền nhổ ra hoặc chỉ nhấp môi rồi đặt cốc xuống, từ đó không động vào lần nào nữa.

Dù cà phê tôi pha có khó uống đến mấy, Trì Chiêu cũng sẽ uống hết. Uống hết mà không một lời oán trách.

Quất Tử

Có lẽ đó chính là lý do khiến tôi chưa từng nghỉ việc...

Thôi đi, không viện cớ nữa, tôi thích Trì Chiêu.

Ngay từ lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi đã thích rồi. Mối tình đơn phương của tôi cứ thế lặng lẽ lan rộng trong một góc khuất không ai hay.

Tôi chỉ là chưa bao giờ dám nghĩ Trì Chiêu sẽ thích tôi.

Đêm đó, thật ra tôi không say đến thế, chỉ là mượn rượu để thêm can đảm, tôi liều một phen mà thôi.

Ban đầu tôi nghĩ, ngủ xong rồi sẽ nghỉ việc, nhưng cái c.h.ế. t lại đến nhanh hơn cả việc từ chức.

Cuộc sống hiện tại của tôi cứ như một giấc mơ trở thành sự thật.

Trì Chiêu thích tôi, thích tôi đến mức nguyện vì tôi mà liều mình.

Chúng tôi giống như nam nữ chính trong truyện ngôn tình không biết mở miệng — chỉ cần một trong hai người chịu chơi ván bài ngửa, thẳng thắn thổ lộ tình cảm, thì Trì Chiêu cũng không cần phải đóng một vở cưỡng ép tình yêu nơi thế giới này.....

Tôi và Trì Chiêu bắt đầu sống cuộc sống như những cặp vợ chồng bình thường.

Tôi đã nghỉ việc, bởi tôi đã làm việc quá lâu rồi, cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi.

Trong lớp học vẽ, tôi quen được nữ chính hoa trắng nhỏ của cuốn tiểu thuyết này – Lâm Tự. Cô ấy có đầy đủ các điều kiện để trở thành một nữ chính điển hình: xuất thân tốt nhưng gia cảnh bất ngờ phá sản, giờ phải tự đi làm nuôi sống bản thân.

Lâm Tự là cô giáo dạy vẽ của tôi.

Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi đều không nhịn được mà cảm thán: tôi c.h.ế. t 3 ngày cũng không trắng bằng cô ấy.

Một ngày nọ đang trong giờ học, cô ấy bỗng khóc. Tôi cứ tưởng tranh mình vẽ quá tệ khiến cô ấy tức phát khóc, nên vội vàng an ủi.

Cô ấy lắp bắp kể cho tôi nghe chuyện giữa cô và Trì Trường Hoài.

Cuốn tiểu thuyết này tôi đã đọc hai lần, nên những chuyện cô ấy nói tôi đều rõ mồn một.

Nhưng qua lời kể ấy, tôi vẫn nghe ra được rằng Lâm Tự đã thích Trì Trường Hoài mất rồi.

Tôi vỗ vai cô ấy, nghiêm túc nói:

"Thần Tài không cứu được mấy người yêu đương mù quáng đâu. Bây giờ việc quan trọng nhất với cậu là nâng cao bản thân, sống tốt cuộc sống của mình. Tình yêu không phải thứ cậu nên nghĩ đến lúc này, nếu không sẽ bị..."

Ba chữ "bị moi thận" suýt nữa thì bật ra khỏi miệng tôi.

Lâm Tự chớp mắt ngấn lệ nhìn tôi:

"Bị gì cơ ạ?"

Tôi mỉm cười:

"Bị tổn thương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!