Tôi xuyên sách rồi, thành một nữ phụ n.g.ự. c to não tàn.
Tôi hơi cúi mắt nhìn độ cong trước ngực, khóe miệng suýt nữa nhếch đến sau đầu.
Hí!!!
Cả đời này chưa từng đánh trận nào sung túc như thế!
Là một người bình thường làm công ăn lương cả đời, tôi nhìn vòng một cuồn cuộn trước ngực.
Nước mắt không kìm được mà chảy từ... khóe miệng xuống!
Ai mà ngờ được, tôi – người run rẩy làm nhân viên công sở suốt 8 năm cuối cùng lại đột tử khi đang đọc tiểu thuyết.
Rồi xuyên vào một tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà tôi vừa viết một bài bình luận mắng chửi tám trăm chữ.
Xuyên thành một nhân vật nữ phụ n.g.ự. c to não tàn đẹp đến nghẹt thở — Tống Tịch Hạ.
Tiểu thư tập đoàn Tống thị, dựa vào một loạt hành động ngu ngốc khiến người khác nghi ngờ IQ của mình, cuối cùng lại còn dựa vào quan hệ gia đình để chen chân làm thư ký cho chú của nam chính – Trì Chiêu.
Tôi nhớ rất rõ chú của nam chính, hoàn toàn vì cái tên giống hệt tên gã sếp khốn nạn từng sai tôi như trâu trong đội sản xuất đời trước.
Tôi nhìn bồn cầu mạ vàng trong nhà họ Tống mà rơi vào trầm tư.
Suy nghĩ đó chỉ kéo dài đúng một giây, tôi lập tức rút điện thoại gửi đơn xin nghỉ việc cho bộ phận nhân sự.
Mẹ kiếp, đã làm tiểu thư rồi còn đi làm công làm gì nữa!
Tôi đi tắm, đứng trước gương toàn thân chiêm ngưỡng thân hình mềm mại của mình, thi thoảng còn sờ tới sờ lui.
Lúc nước mắt sắp từ khóe miệng chảy ra lần nữa, suy nghĩ của tôi bị tiếng còi báo động gấp gáp cắt ngang. Tôi hoảng loạn nhìn quanh xem có cháy không, chuẩn bị bịt mũi chạy ra ngoài thì mới phát hiện đó là tiếng chuông điện thoại của nguyên chủ.
Ai lại lấy còi báo động làm nhạc chuông thế này chứ? Chắc nguyên chủ bị tiếng chuông này dọa đến đột tử quá.
Tôi nhìn tên người gọi trên màn hình: "Ác ma sếp tổng", do dự hai giây, cuối cùng vẫn bắt máy.
Tôi run run cất giọng: "Alo..."
Bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp, lạnh nhạt: "Cô định nghỉ việc?"
Thì ra giọng của chú nam chính lại dễ nghe đến vậy, tai tôi sắp có thai luôn rồi ~
Nhưng bóng ma tâm lý từ kiếp trước làm công ăn lương vẫn còn, tôi nhanh chóng lấy lại lý trí, nghiêm túc nói:
"Vâng, Tổng giám đốc Trì, dạo này do năng lực của tôi không đủ đã gây phiền phức cho ngài, vì vậy tôi muốn nghỉ việc."
Trì Chiêu lạnh giọng hơn cả lúc trước:
"Cô đúng là... Bảo cô pha cho tôi ly cà phê, cô bê vào rồi đổ thẳng lên quần tôi. Một tháng làm hỏng 8 cái quần, giờ tôi còn không dám uống cà phê nóng nữa."
Tôi cười gượng, nhanh chóng hùa theo:
Quất Tử
"Vậy thì đợi ngài ký đơn thôi ạ."
Ai ngờ Trì Chiêu cứng rắn nói một câu:
"Tôi không đồng ý, mau cút đến công ty đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!