Chương 53: Gia Đình

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Túc Duy An đã xin nghỉ ba tiếng để đi đến đồn cảnh sát.

Việc lấy lời khai rất thuận lợi, trước khi đi cảnh sát có nói với cậu, lúc tìm được thì người đàn ông ấy định tự vẫn cùng với bạn trai cũ đang hôn mê của mình hiển nhiên là không có được sự đồng ý của người bạn trai.

"Hai người đàn ông yêu nhau, bạo lực gia đình cứ vậy mà tăng lên."

Túc Duy An dừng lại bước chân, xoay người nói, "...! không phải cặp đôi nam nam nào cũng sẽ như thế, bọn họ bất quá cũng chỉ là một trường hợp trong hàng ngàn đôi, đó là việc liên quan tới tính cách, không liên quan tới giới tính đâu ạ."

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, cậu mới nhanh tay nhắn một cái tin nhắn sang cho Đàm Tự: "Em vừa mới nói chuyện với chú cảnh sát xong."

Đàm Tự: "Họ có bắt em không vậy?"

Túc Duy An mỉm cười đánh chữ: "Không có đâu [cười khốn khổ đáng yêu. jpg]"

Khi trở lại công ty, Lưu Dân Nhiễm đang đen mặt đứng ở trước bàn làm việc của phó giám đốc, trên tay cầm một xấp tài liệu lớn, nhìn thấy Túc Duy An, sắc mặt của anh ta càng trầm xuống hơn rất nhiều.

"Em về rồi?" Trầm Thần vừa gọi cậu vừa trộm vẫy vẫy tay.

Túc Duy An vội vàng ngồi xuống.

"Trưởng phòng Lưu bị sa thải rồi." Trầm Thần nhỏ giọng nói.

Túc Duy An kinh ngạc, "Sao vậy ạ?"

"Em không biết sao?" Trầm Thần cũng rất ngạc nhiên, "Chị còn tưởng là vì em đấy."

Túc Duy An càng khó hiểu hơn, "Em ạ?"

Bên này hai người họ đang bàn tán, bên kia Lưu Dân Nhiễm cũng đã nói chuyện xong.

Lúc trở về văn phòng, khi đang qua trước bàn làm việc của hai người thì dừng lại bước chân.

"Trong thời gian làm việc, đừng lươn để lười biếng*." Lời nói của anh ta không chút khách sáo nào, "Đừng luôn ỷ vào việc mình có chỗ dựa mà không biết kiêng nể gì."

*Nghĩa đen của bản gốc là câu cá trong nước bùn, ý chỉ hành động lười biếng, làm việc không nghiêm túc.

Ở đây mình dùng lươn của Việt Nam để thay thế.

Ban đầu còn chưa chắc chắn lắm, nhưng vừa nghe như vậy thì giống như có liên quan thật rồi.

Trầm Thần: "Không phải là còn đi học, chỉ nói vài câu thôi cũng không quá đáng đi? Anh ngày thường cũng chơi quét mìn rất vui mà?"

Lưu Dân Nhiễm cười lạnh, "Trầm Thần, ôm đùi mỗi ngày cũng không thể làm cấp trên được đâu, nhiều lắm cũng chỉ bị xem như là bàn đạp của người khác thôi, tôi cũng phải từ chức, những lời này không hề ác ý, cô cân nhắc lại đi."

"Cảm ơn anh." Trầm Thần mỉm cười vẫy vẫy tay với anh ta, "Chúc anh tiền đồ như gấm nhé."

Lưu Dân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi khỏi.

"....! tôi không có ỷ vào việc mình có chỗ dựa mà làm bất cứ điều gì."

Chưa từng nghĩ đến Túc Duy An sẽ trả lời lại, văn phòng trong chốc lát trở nên an tĩnh.

"Bản thảo là tôi tự mình vẽ từng nét, dự án này tác phẩm của tôi cũng được chọn rất nhiều anh cũng ở trong nhóm lựa chọn mà, còn tiền thưởng và tiền lương tôi một phần cũng không lấy nhiều hơn mọi người." Túc Duy An lẳng lặng nói.

Lưu Dân Nhiễm: "Trong quá trình lựa chọn tôi đều phải nhìn sắc mặt của Đàm phó tổng..."

"Trưởng phòng Lưu à, ngày nào cũng ôm đùi cũng không làm cấp trên được đâu." Trầm Thần ngắt ngang lời anh ta.

Khi Lưu Dân Nhiễm rời khỏi văn phòng, tiếng đóng sầm cửa vang lên rất lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!