Người cũng không khó tìm lắm, tuy bà không nhớ rõ Lưu Dân Nhiễm là ai, nhưng ở trên tay người đó có một tập tài liệu tên là "Chuyển giao nhân sự của phòng thiết kế".
Mẹ Đàm khi tìm thấy được Túc Duy An, đó là lúc cậu đang bận há miệng thật to để ăn canh.
Một cái đầu nhỏ màu xám, là màu tóc thường được các thiếu niên hư hỏng nhuộm...! Đàm Tự vậy mà thích như thế sao? Sắc mặt của bà không vui, đưa ngón tay lên miệng, che hờ khuôn mặt của mình rồi bước vào phòng thiết kế một cách rất tự nhiên.
Đang là giờ nghỉ trưa, phòng thiết kế bây giờ không có nhiều người, chỉ còn vài nhân viên đang ăn cơm trưa ở bên trong, thế nên cũng không có ai chú ý tới bà.
Đến khi nhìn ở phía chính diện, trong lòng của mẹ Đàm mới nhảy dựng lên thằng nhóc cầm thú kia không phải đi tìm một đứa nhỏ chưa thành niên đấy chứ?
Một cậu bé trắng trẻo, mềm mềm, có vẻ ngoài khiến người khác phải thương, trong miệng còn đang ăn từng miếng nhỏ.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào, mẹ Đàm tự nói với chính mình, Đàm Tự có nổi điên thế nào cũng sẽ không tuyển lao động là trẻ em đâu, nếu không sẽ bị khiếu nại mất.
Đôi mắt đen nhánh của cậu bé vừa mới nhìn lên phía trước thì bắt gặp ngay ánh mắt đánh giá của mẹ Đàm.
Khi mẹ Đàm nhìn thẳng gương mặt của cậu, không rõ tại sao lại cảm thấy có chút quen mắt.
Túc Duy An đột nhiên bị sặc, cậu vội vàng đặt bát xuống, lấy khăn giấy che miệng rồi liên tục ho khan.
"An An, em không sao chứ?" Trầm Thần sửng sốt.
Túc Duy An vẫn còn che miệng, không ngừng lắc đầu.
Mẹ Đàm thì không có ấn tượng nhiều lắm, nhưng Túc Duy An lại nhớ rất rõ bà chị gái quản lý công viên, mẹ của Đàm Tự.
"Bác gái, bác, chào bác." Đậy nắm hộp giữ nhiệt lại, Túc Duy An đột ngột đứng lên chào hỏi.
Mẹ Đàm: "Cậu biết tôi?"
Túc Duy An: "Vâng ạ..."
"Ừ." Mẹ Đàm nhìn lên đồng hồ ở trên tường, "Vẫn còn thời gian, cùng tôi đi uống một ly cà phê nhé?"
Hai người đi đến quán cà phê đối diện.
Mẹ Đàm nhẹ nhấp một ngụm cà phê, động tác tao nhã, tư thế mang nặng dáng dấp một quý bà.
Túc Duy An thật không biết mắt mình tệ tới mức nào mà trước đây lại nhìn người này thành quản lý của công viên.
Mẹ Đàm: "Biết tôi vì chuyện gì mà tìm cậu không?"
Túc Duy An: ".....! cháu biết ạ."
Bề ngoài trông ngoan ngoãn như thế, dù cho mẹ Đàm có đang trưng ra vẻ mặt rất nghiêm khắc đi chăng nữa, bà cũng không nói ra được lời nói nặng nào, một lúc lâu sau mới có thể thốt ra được một câu, "Không phải là Đàm Tự bắt ép cậu chứ?"
"Không có, không có ạ!" Túc Duy An vội vàng giải thích, "Bọn cháu, bọn cháu cùng thích nhau." Nói đến đây, cậu hơi dừng lại rồi đổi ý, "Là cháu rất thích Tự ca ạ."
"....." Trong lòng của mẹ Đàm cực kỳ phức tạp, sao bà lại cảm thấy như mình đang bắt được một học sinh tiểu học yêu sớm vậy, "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi tư ạ."
"Hai mươi tư?" Mẹ Đàm hơi ngạc nhiên, "Trông vẫn khá nhỏ."
"Cháu cảm ơn." Túc Duy An nói, "Bác trông cũng rất...! cực kỳ trẻ tuổi."
Cả hai người cùng ngượng nghịu một lúc.
Mẹ Đàm: "Người nhà của cậu đã biết chuyện này chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!