Chương 49: Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cuối Cùng Cũng Bẽ Mặt

Phó Thành Bạch: "Đàm tổng, chúng tôi chỉ đi nhờ 3 tiếng thôi."

Đàm Tự: "Tôi đang nói giá của ba tiếng."

Thuê du thuyền trong vòng 3 giờ là 3000 tệ, mỗi người bình quân là vài trăm tệ, vốn dĩ rẻ hơn gấp mấy lần so với bên Đàm Tự.

Nhưng những người muốn lên du thuyền này dường như đều là những kẻ muốn tạo quan hệ với hắn, họ cắn răng giao ra 3000 tệ.

Một vài người lên du thuyền rồi quan sát khắp nơi, quả thật so với du thuyền được thuê kia thì còn xa hoa hơn rất nhiều.

Phó Thành Bạch khi lên thuyền đã luôn đi tìm Túc Duy An, nhưng nhìn xung quanh một lúc vẫn chưa thấy cậu, chỉ có thể gượng cười hỏi Đàm Tự, "Đàm tổng, cho tôi hỏi An An ở đâu rồi? Tôi có việc muốn tìm cậu ấy."

Đàm Tự: "Chuyện gì? Nói với tôi là được."

"Có lẽ không quá tiện đâu, đây là việc riêng giữa tôi và cậu ấy." Phó Thành Bạch mỉm cười.

"Hình như em ấy chẳng có việc riêng nào với cậu." Đàm Tự cười nhạo một tiếng, "Em ấy nhờ tôi chuyển lời cho cậu, muốn cậu cút xa giúp em ấy."

Sắc mặt của Phó Thành Bạch cứng đờ, "Đàm tổng thật hay nói đùa."

"Tôi có nói đùa hay không, tự trong lòng cậu không rõ được?"

Phó Thành Bạch kinh ngạc tới không nói nên lời, nếu không phải là không đắc tội nổi với Đàm Tự thì anh ta đã sớm mắng chửi rồi, đang lúc xấu hổ thì Túc Duy An vừa lúc từ tầng hai của du thuyền đi xuống dưới.

Đáy mắt của Phó Thành Bạch tràn đầy vui vẻ, "An An, cậu vừa mới đi đâu thế? Chúng ta nói chuyện với nhau đi."

Đàm Tự nhìn thấy cậu khoé miệng của hắn cũng cong lên, hắn ngoắc ngón tay, "Bé cưng, lại đây."

Phó Thành Bạch: "....."

Túc Duy An nghe thấy cái xưng hô này trong lòng có hơi hoảng, cậu ngoan ngoãn đi sang.

"Tự ca, sao vậy ạ?"

"Em vừa nhờ anh giúp chuyển lời gì với cậu ta?" Đàm Tự chỉ sang Phó Thành Bạch.

"...." Túc Duy An hít sâu vài lần, sau đó xoay mặt sang Phó Thành Bạch, gằn từng chữ, "Bây giờ chúng ta cũng nên nói rõ ràng đi, cậu...! sau này cậu, tránh xa tôi ra một chút."

"Lời xin lỗi của mọi người tôi cũng sẽ không nhận, lần này để cậu lên đây chỉ là để nói chuyện rõ ràng.

Đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, cũng đừng gửi tin nhắn, bạn bè ở WeChat tôi cũng đã xoá rồi." Túc Duy An càng nói càng trôi chảy, "Còn khiêu khích tôi nữa, tôi ném cậu xuống biển cho cá ăn đấy."

Nguyên cả một bộ lời thoại này, đều là do Đàm Tự dạy từng câu từng chữ cho cậu trước khi bọn họ lên thuyền.

Đàm Tự nhìn sắc mặt của Phó Thành Bạch nháy mắt tái nhợt, bị đả kích thế nào cũng không cần bàn tới.

"Túc Duy An, cậu không nhận cũng được, không cần thiết phải nói những lời khó nghe như thế chứ?" Phó Thành Bạch không thể tiếp tục duy trì vẻ mặt tốt đẹp của mình được nữa, cậu ta cắn răng nói.

Đàn ông ai cũng đều có lòng tự trọng, vẻ mặt hiện tại của Phó Thành Bạch so với khi biết xu hướng tính dục của Túc Duy An còn trông khó coi hơn.

"Tôi nói chuyện khó nghe vậy đấy." Túc Duy An nói, "Sau này còn muốn nghe...! thì cứ việc tới tìm tôi."

Đàm Tự rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười, bé con này, khả năng học tập không tồi, rất xứng đáng cái danh tiểu đồ đệ mà hắn mới thu nhận.

Trong lòng của Túc Duy An vốn dĩ không hề gợn sóng, nhưng một tiếng cười này của Đàm Tự ngược lại có thể làm cho cậu xấu hổ, "Tự ca, anh cười gì vậy ạ?"

"Không cười em." Đàm Tự nghiêm mặt lại, "Anh cười cậu ta." Vừa nói vừa hất cằm sang Phó Thành Bạch.

Phó Thành Bạch tức giận đến muốn hộc máu mà bỏ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!