49
Đối phương hiển nhiên cũng thấy được hai người, cậu ta lập tức tăng tốc độ ở bước chân.
"An An." Phó Thành Bạch tiến tới trước mặt của bọn họ, vừa mừng cũng vừa ngạc nhiên, "Sao cậu cũng ở đây?"
Túc Duy An sửng sốt đôi chút, thấy rõ những người ở phía sau của Phó Thành Bạch, bàn tay của cậu khẩn trương nắm chặt lại.
Đi cùng với Phó Thành Bạch đương nhiên đều là những người bạn học hồi cấp ba của Túc Duy An.
Nhìn thấy An An, bọn họ đều tỏ ra rất ngạc nhiên và để lộ cả vẻ xấu hổ.
Trong đó có một chàng trai đi tới bên cạnh Phó Thành Bạch, cười cười bảo, "An An, hoá ra người ở sân bay kia đúng thật là cậu ư? Tôi nói, thật sự quá trùng hợp rồi!"
Người đang nói chuyện với Túc Duy An là bạn cùng bàn Lý Miễn của cậu, cậu ta tự nhận mình có mối quan hệ tốt nhất với Túc Duy An trong số đám người bọn họ, vậy nên chào hỏi vô cùng tự nhiên.
Không nghĩ tới vẫn phải chạm mặt, khoé môi của Túc Duy An giật giật, không nói gì.
Những người ở phía sau cũng cùng đi lên theo, mọi người đều có chút xấu hổ, Lý Miễn lại hỏi, "Vị này là..."
Cảm giác tồn tại của Đàm Tự quá lớn, hắn chỉ cười nhưng không nói gì để nhìn những người trước mặt, đáy mắt chỉ toàn là sự khinh thường.
Túc Duy An: "Anh ấy..."
Túc Duy An vẫn còn chưa kịp nói xong thì tay đã được người ở bên cạnh đưa tới rồi nắm lấy.
Như vậy vẫn chưa đủ, hắn còn tách các ngón tay của cậu ra rồi đan vào thật chặt.
Cánh tay cường tráng và mạnh mẽ của người đàn ông dán ở trên người cậu, tư thế của hai người vô cùng ái muội, không cần nhiều lời, chỉ cần liếc mắt một cái là cũng có thể nhìn ra được mối quan hệ của hai người họ.
Phó Thành Bạch trước đây cũng mơ hồ cảm thấy quan hệ của hai người rất thân mật, nhưng lúc này khi được xác nhận, cậu ta không có quá nhiều kinh ngạc nhưng chắc chắn có thất vọng.
Một người đàn ông trung niên đứng ở giữa đám đông nâng mắt kính, vẻ mặt rất ngạc nhiên, "Là Túc Duy An sao?"
Túc Duy An: "...! thầy Tề, chào thầy ạ."
Thầy Tề sau một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại, ông nhìn cậu từ trên xuống dưới một lần, liên tục gật đầu, "Tốt rồi, tốt rồi, như vậy là tốt rồi."
Thầy Tề là chủ nhiệm khi ở cấp ba của Túc Duy An, là một người thầy dạy tốt cũng là một người hiền lành, tốt bụng, gặp ai cũng sẽ nở nụ cười.
Bởi vì Túc Duy An từ khi còn học cấp ba tới giờ không phải là một đứa trẻ nói nhiều, thế nên ông cũng không phát hiện ra chuyện bạo lực học đường trong mấy tháng ngắn ngủi kia.
Cho đến tận khi ba mẹ của Túc Duy An xảy ra chuyện ông mới biết việc này, cũng đã đệ đơn xin xử phạt lên nhà trường.
Nhưng bởi vì kỳ thi đại học đang đến gần, phụ huynh của các học sinh kia dùng tiền để đẩy sự việc xuống, cuối cùng cũng không giải quyết được ổn thoả.
Sau đó mọi thủ tục thi vào đại học của Túc Duy An đều do thầy Tề làm giúp, biết Túc Duy An không muốn gặp ai nên ông đã thức cả đêm để sắp xếp lại rất nhiều ghi chú gửi cho cậu, các loại đơn đăng ký cũng được kẹp ở bên trong đó.
Kỳ thi đại học qua đi, Túc Duy An đơn phương cắt đứt mọi phương liên lạc với những gì có liên quan tới trường cấp ba của mình, chỉ còn lại mỗi việc bạn bè với Lý Miễn ở QQ là bị cậu quên mất khi đang đối diện với quá nhiều rắc rối.
Thầy Tề đã dạy dỗ qua rất nhiều học sinh, chỉ có đối với Túc Duy An là ông luôn cảm thấy hổ thẹn.
Lần này ông đến không chỉ do vướng bận một vài học sinh mà quan trọng nhất là vì bọn họ đã nói là gọi cho Túc Duy An, bàn tính cùng nhau cho Túc Duy An một lời xin lỗi.
Tổn thương đã mang rồi, xin lỗi thì liệu có ích lợi gì? Ông chỉ sợ khi chuyện cũ nhắc lại sẽ khiến cho Túc Duy An chịu thêm ảnh hưởng, nhưng do dự hết lần này đến lần khác, ông vẫn tới.
Đàm Tự tiếp tục nở nụ cười, "Thầy cấp ba?"
"Vâng, là chủ nhiệm cấp ba của em." Túc Duy An biết Đàm Tự đối xử tốt với mình, sợ hắn sẽ vô tình làm tổn thương tới thầy Tề nên cậu không khỏi nhỏ giọng bổ sung, "Đối xử với em rất tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!