Chương 28: Hắn Không Thoải Mái - 29: Đáng Yêu Quá Thôi

28: Hắn Không Thoải Mái

Túc Duy An: "...! Tôi chỉ cảm thấy anh ấy không sai."

Phải rồi, người có chủ ý như thế thì không sai, ngược lại người chỉnh cậu ta thì sai, lòng tốt của hắn trở thành lòng lang dạ sói rồi.

Đàm Tự hừ lạnh một tiếng, hắn không nói thêm mà đột ngột đứng lên đem mì ném vào thùng rác ở cửa.

Hai tấm đệm mà Túc Duy An trải ra, giữa chúng có cách bằng một lối đi nhỏ, Đàm Tự liếc mắt nhìn một cái, lấy bừa hai bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy xôn xao, Túc Duy An chuyên chú lắng nghe sau đó tự ép bản thân mình tiếp tục vẽ.

Đàm Tự trở ra khi tóc đã được sấy khô, sau khi dựa vào cửa nhìn tài liệu thì bước vào ổ chăn trước Túc Duy An.

Khi vừa nằm xuống, hắn cảm thấy ngay rằng động tác của người phía sau nhẹ hơn rất nhiều.

Sau vài phút, một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy của Túc Duy An truyền đến tai của hắn.

Cùng với một tên "cạch" nhỏ, Túc Duy An khép máy tính lại rồi chui vào chăn đệm, toàn bộ quá trình hầu như không phát ra âm thanh nào.

Trong đêm tối, ánh mắt của Đàm Tự khẽ động, hồi lâu sau mới có thể nhắm mắt lại.

Chậc...! sao hắn lại đi so đo với đứa nhóc này.

Ngày hôm sau, tất cả mọi người cuối cùng cũng bắt tay vào chính sự, toàn bộ đều đi dạo một vòng và chụp không ít ảnh.

Bởi vì có Đàm Tự ở đó nên không ai dám đùa giỡn, bọn họ đi rất nghiêm túc, đến nỗi cửa hàng lưu niệm cũng không dám vào.

Túc Duy An lúc này không có đứng một mình ở cuối mà là ở một bên đi theo.

Đàm Tự đương nhiên là người đứng ở trung tâm, giữa cả hai còn có vài người, từ khi đi ra ngoài cho tới khi trở về khách sạn, hai người họ cũng không nói chuyện với nhau.

Không phải là Đàm Tự vẫn còn để bụng mà là mỗi lần muốn đi qua thì đều thấy Túc Duy An cầm máy ảnh do công ty phát để chọn phong cảnh và góc độ.

Lúc trở lại khách sạn, Hà Khoan đã đứng trước đại sảnh để chờ, vừa nhìn thấy Túc Duy An, tay lập tức biến thành cần gạt nước, "An An!"

Cậu ấy đã cố gắng hết sức để điều khiển âm lượng không quá lớn, thế nhưng đoàn người kia hiển nhiên là vẫn có thể nghe rõ.

Đàm Tự theo tiếng gọi nhìn sang, mày hơi nhíu lại.

Hắn đã gặp qua cái người cao to này rồi, là người đã từng đứng dưới lầu và cùng Túc Duy An rời đi vào ngày hôm đó.

Cậu ta tới đây để làm gì?

Hà Khoan thậm chí còn không chú ý tới người đàn ông mang gương mặt thối hoắc đứng ở giữa, cậu ấy tung tăng nhảy nhót đi tới trước mặt của Túc Duy An, "An An, đi thôi, đi đến phòng của tớ, tớ vừa lấy vật support về đó."

"An An, đây là bạn của em sao?" Trầm Thần hỏi.

"Vâng ạ..." Túc Duy An do dự một lát, sau đó cậu không quá thành thục giới thiệu với Hà Khoan, "Tất cả đều là đồng nghiệp của tớ."

Hà Khoan tuy là trạch nam, nhưng thân là một BigV có content hài hước, thế nên là vẫn có một số kỹ năng giao tiếp.

Cậu mỉm cười tủm tỉm lấy ra một số lượng lớn chocolate ở bên hông balo, đưa từng cái sang, "Đã sớm nghe An An nói qua rồi, đồng nghiệp của cậu ấy toàn là trai xinh gái đẹp, vừa nhìn thấy thì đúng thật là không có nói dối, tới đây, dùng chocolate thôi, tôi vừa lên phố xếp hàng rất lâu mới mua được đấy, ăn rất ngon."

Chỉ là một món quà nhỏ, có nhận lấy cũng sẽ không quá thô lỗ và đường đột, mọi người ai cũng nhận một cách lịch sự và mỉm cười cảm ơn.

Đến tận khi phát đến trước mặt của một người đàn ông nào đó, người đàn ông đó vẫn đứng thẳng với hai tay buông thõng, cũng không có ý muốn nhận chocolate.

Hà Khoan ngước mắt nhìn lên, trên mặt vẫn là ý cười, "Không ăn chocolate sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!