Chương 27: Cậu Sợ

"Chương trình đó không hay lắm." Túc Duy An cố gắng hết sức để giữ lại bình tĩnh trong lời nói của mình.

Đàm Tự vốn dĩ xem không hiểu nên hắn cũng không nghĩ nhiều, ừ nhẹ một tiếng, hắn cầm lấy điện thoại ở bên cạnh xem qua.

[Lăng Nguyên]: [Một cái moa moa thật lớn. gif] Anh họ, em nghe nói là anh đang đi Nhật trước lịch trình

[Đàm Tự]:?

[Lăng Nguyên]: Nhân tiện thì giúp em mua mấy thứ đồ về đi

[Đàm Tự]: Ai cho cậu cái gan chó đó để dám nhờ tôi mang đồ về cho cậu?

[Lăng Nguyên]: Hứ, không thì em đây đi tìm An An

Đàm Tự nhìn nhìn cái đầu nhỏ trước mặt mình kia.

[Đàm Tự]: Tôi không cho phép, cậu ấy dám mang về cho cậu?

[Lăng Nguyên]: Ai nha, giày này ở trong nước không có, vậy nên anh có thể mang về cho em không?

Cậu lập tức gửi ngay một tấm ảnh sang.

Thật kỳ lạ, đó lại là đôi giày mà hôm nay hắn đã mua cho Túc Duy An.

[Lăng Nguyên]: Cỡ 45, cảm ơn anh họ nha, yêu anh!

Dù sao trước khi ngủ cũng nhàn rỗi không có việc gì, Đàm Tự đưa điện thoại tới miệng hỏi, "Sao lại mang cỡ giày 45?"

Lăng Nguyên vẫn đang gõ chữ: "...! em mua nó cho bạn trai nhỏ của em."

Đàm Tự đứng dậy xoay người, tìm lại đôi giày mà ngày hôm nay hắn đã mua để chụp ảnh lại.

[Đàm Tự]: Đôi này?

[Lăng Nguyên]: Đúng đúng đúng, sao anh hành động nhanh gọn vậy...

Đàm Tự ở bên kia nhiệt tình trò chuyện, Túc Duy An ở bên này yên lặng lắng nghe.

Nghe thấy tiếng máy ảnh, cậu vô thức xoay đầu nhìn một cái, phát hiện người kia đang chụp đôi giày ngày hôm nay mới mua về.....! hoá ra là mua cho người khác.

Lòng của Túc Duy An đột nhiên trở nên lặng thinh.

Cậu không phải là người tham lam, nếu thật sự có đưa cho cậu, cậu cũng không dám nhận.

Nhưng khi biết mình chỉ là người so chân thay thế, vẫn có chút...! mất mát nho nhỏ.

Cảm nhận thứ cảm xúc khó giải thích này, cậu lập tức nhắm chặt hai mắt lại không dám nghĩ nhiều thêm nữa.

Đàm Tự ở bên này khi đã nói xong thì Túc Duy An cũng đã đi ngủ rồi.

Cậu cuộn tròn, chăn phập phồng đều đặn trông như đã thật sự ngủ.

Đàm Tự chống đầu nhìn cậu, đứa nhỏ này ngủ thật rồi, cũng rất an tĩnh, không khịt mũi, đợi thật lâu cũng không có nghiến răng nói mớ.

Nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ, trong khoảng thời gian này Đàm Tự vào ban đêm đến một hai giờ mới ngủ, bây giờ muốn ngủ lại ngủ không được.

Hắn ngồi dậy tìm, cuối cùng tìm được điều khiển ở bên cạnh Túc Duy An.

Hắn chống tay, đưa tay còn lại sang để cầm lấy điều khiển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!