[Túc Duy An]: [Chuyển khoản cho bạn 40 vạn]
Cậu nghĩ nghĩ, lẳng lặng nhắn thêm một câu.
[Túc Duy An]: Cậu ơi, vừa rồi tài khoản của cháu bị hack...! cháu có tiền mà, cậu nhận lại đi.
Đặng Văn Thuỵ nhanh chóng nhắn lại, "Gì cơ? Không có thông tin hay là cái gì bị phát tán đấy chứ? Đám chó hack tài khoản chết tiệt này!"
[Túc Duy An]:...! Không có ạ [gượng cười. jpg]
Đương nhiên là Đặng Văn Thuỵ không lấy lại số tiền mà mình đã chuyển sang, nhưng Túc Duy An cũng không khẩn trương, cậu suy nghĩ một hồi thì chọn số điện thoại của cậu mình, chuyển tiền thẳng tới tài khoản Alipay.
Nói chuyện một lúc, Đặng Văn Thuỵ mới vội vàng bảo là mình có việc gấp cần phải đi, Túc Duy An thì không có thói quen ngủ trưa thế nên cậu chuẩn bị vẽ ngay bây giờ.
Có rất nhiều nhân vật, cậu nghĩ nghĩ, quyết định vẽ thành viên đứng đầu của bảng xếp hạng Qs-7 năm vừa rồi, fandom của cô ấy rất vững chắc tất nhiên sẽ không out ra khỏi top 7.
Dù là giờ nghỉ trưa nhưng bây giờ ở văn phòng không có ai chịu nghỉ ngơi cả, tất cả mọi người đều đang chăm chú vẽ tranh, so với phòng thiết kế trước đây còn yên tĩnh hơn.
Vừa mới vẽ được một ít, Trầm Thần ở bên cạnh cậu lại bỗng nhiên thò người sang, nhỏ giọng hỏi, "An An, em giúp chị xem qua chỗ này với, nên dùng màu nào thì sẽ đẹp hơn?
Túc Duy An với người sang nhìn, đối phương đang vẽ một nam diễn viên trong nuớc cũng hợp tác với 《Hoạt Động Tuyệt Mật》, anh ta mặc áo hoodie cùng chiếc quần rách, rất khôi ngô tuấn tú.
Trên tay anh ta cầm một con dao găm, nâng cằm đầy cao ngạo.
Thứ mà Trầm Thần hỏi là màu sắc của áo hoodie, bản vẽ đã được hoàn thành hơn phân nửa, vừa nhìn thấy cũng biết là cô đã bắt tay vào chuẩn bị từ trước.
Đúng thật là ngoại trừ Túc Duy An vẫn đang bận xem xét lại bản vẽ ban đầu ra, những người khác đã âm thầm chuẩn bị từ trước rồi, để nếu công ty có chọn sử dụng thì họ sẽ được nhận thêm tiền thưởng.
"Em thấy là...! màu xanh lá cây hoặc là màu đen đi?" Túc Duy An cũng hạ thấp âm lượng xuống.
"Ý tưởng của chúng ta giống nhau đó! Nhưng mà rốt cuộc là nên chọn màu xanh lá cây hay là màu đen đây?"
"Vậy màu nào chúng ta cũng thử qua một lần xem."
"Chậc."
Tiếng sốt ruột của một người đàn ông trong phòng vang lên, dường như là anh ta bất mãn với âm thanh của cuộc trò chuyện này.
Lúc đó cánh cửa của văn phòng được đẩy ra, một vài nhân viên của tổ thiết kế cũ đi vào, Túc Duy An có lặng lẽ nhìn thử, trùng hợp thế nào trong số đó có hai người đã nói những lời ẩn ý lúc sáng nay.
Túc Duy An cúi đầu xuống, ngây ngốc nghĩ, không phải là bởi vì cậu không mua cà phê nên anh ta mới đi lên đây để chất vấn đấy chứ?
Người phụ nữ ở hàng phía trước mỉm cười hỏi, "Nghiêm túc vậy sao? Thời gian nghỉ trưa mà cũng làm việc à?"
"Sao lại tới đây?" Người đàn ông vừa mới chậc một tiếng kia bây giờ xoay đầu lại cười ha hả.
"Bọn tôi đang rảnh thôi." Văn phòng đầy ắp những người thuộc phòng thiết kế trước đó, bọn họ quen biết nhau trừ trước nên chào hỏi qua lại, ngoại trừ Túc Duy An và Trầm Thần đang ngồi ở bàn bên này.
Trong đó có một người phụ nữ nghiêng người về phía người đàn ông kia hỏi, "Thế nào? Mở cuộc họp ra để nói gì thế?"
"Có thể nói cái gì được? Chỉ bảo chúng tôi vẽ tốt hơn thôi." Người đàn ông bình thản nói, lộ ra đầy sự đắc ý.
"Ghi chép lại nội dung cuộc họp rồi?" Một giọng nói châm chọc vang lên từ phía cửa, mọi người đều sửng sốt, nhốn nhao xoay đầu sang để nhìn.
Đàm Tự một tay đúi tút quần, phần tóc được bôi sáp bây giờ chải rũ xuống phía trước mặt, "Người khác thì vẽ váy quá dài, còn cậu vẽ ngắn đến nỗi người khác có thể sẽ khiếu nại game của chúng ta là thể loại sắc tình, những lời tôi nói này, cậu quên rồi?"
"...! tôi không có quên, thưa phó tổng."
Đàm Tự không để ý tới anh ta nữa, nhìn quanh phòng làm việc cuối cùng dừng lại ở trên người của Túc Duy An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!