Chương 12: Cảm Ơn Cậu

Túc Duy An nhìn đến bức tranh được xếp ở cuối danh sách của mình, cậu vẽ trang phục trình diễn, ở trên hình thu nhỏ vẫn có thể nhìn thấy một màu hồng tím, là tông màu mà cậu đã đặc biệt làm.

Bức tranh đầu tiên được mở ra, đa phần những bức tranh nằm ở đầu đều là lễ phục với làn váy to rộng.

Bởi vì là bản sơ thảo thế nên hoa văn không phức tạp là mấy.

Đàm Tự hơi nghiêng người, xoay bút trên tay, "Vốn dĩ tôi đã không duyệt những bức tranh này, vẽ ứng phó, đơn điệu, trăm bức như một."

Ở góc dưới của mỗi bản thảo đều có chữ ký, vị hoạ sĩ này không thể ngờ rằng cấp trên của mình sẽ đưa ra một lời chỉ trích, anh ta không thể không tái mặt.

"Cuối cùng tôi phát hiện ra một vấn đề là tất cả những chiếc váy đều vẽ theo tật xấu này, váy sao có thể được vẽ lớn đến thế? Game của chúng ta là game mobile chứ không phải game trên PC, màn hình điện thoại nhỏ như vậy có thể chứa được bao nhiêu cái váy lớn này?" Sắc mặt của Đàm Tự vẫn bình thản, "Nhớ kỹ rồi sửa."

Vốn dĩ là phê bình nhưng sau khi nói xong Đàm Tự lại chọn hết những chiếc váy lớn ở phía sau, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Lúc nói đến tác phẩm của Lưu Dân Nhiễm, Đàm Tự đã dành ra lời khen ngợi đầu tiên trong "Cuộc họp dùng để phê bình phòng thiết kế", hắn lấy đầu bút gõ gõ nhẹ vào ngón trỏ còn lại, "Cái này không tệ."

Lưu Dân Nhiễm đã vẽ một chiếc sườn xám dáng dài, nhân vật búi hai bên tóc thành cụm nhỏ, trên tay phe phẩy một chiếc quạt bông, vừa gợi cảm lại vừa nghịch ngợm.

Túc Duy An vô thức gật gật đầu hai lần, mọi chi tiết trong bức tranh này đều được xử lý rất tốt, cách phối màu cũng rất bắt mắt.

Cậu cúi đầu ghi chép những lời phê bình cùng những lời khen mà Đàm Tự đã nói, còn đánh dấu sao một số nhận xét có ý nghiêm khắc hơn một chút.

Bất tri bất giác, cũng đã tới bức tranh cuối cùng.

Đàm Tự nhìn Túc Duy An một cái, đứa nhóc kia vẫn còn đang cúi đầu ghi chép, dáng vẻ giống như đang nghiêm túc nghe giảng bài trên lớp.

Ngay sau khi bức tranh được mở ra, toàn bộ mọi người trong phòng họp đều dừng lại hành động của mình.

Các bức phía trước đều là vẽ nhân vật theo khuôn mẫu, trong đó có một số bức sẽ thêm vào hành động nhưng có rất nhiều bức nhân vật chỉ đứng thẳng người.

Lần này lại khác, không chỉ có hành động mà còn có cả bối cảnh.

Một cô gái đáng yêu với hai chùm tóc đuôi ngựa cong cong, cô đang tạo dáng theo một động tác vũ đạo nào đó, trước mặt là một chiếc microphone đứng, bối cảnh có ánh đèn sân khấu màu tím và còn có vô số những cây lightstick.

Outfit của ca sĩ mặc là một chiếc váy có thiết kế ngắn, xếp li, trang sức trên tóc và giày ủng đều có đầy đủ.

"Có thể dùng ngay nó để làm tranh minh hoạ được rồi." Một nhân viên phòng kế hoạch ngồi ở đối điện không nén được mà nói một câu.

"Đáng tiếc là người đại diện cho phong cách Nhật vẫn chưa được quyết định." Đầu ngón tay của Đàm Tự đan xen nhau đặt lên bàn, hỏi những người khác của phòng thiết kế, "Mọi người có ý kiến gì không?"

Một lúc thật lâu sau mới có giọng nói phát lên.

"Nó không tệ, nhưng mà..." Người phụ nữ nói ra điều này, "Nó mang đậm phong cách truyện tranh quá."

Đôi bàn tay của Túc Duy An nắm chặt lại, tần ngần không biết phải trả lời gì.

Đàm Tự: "Phong cách truyện tranh là thế nào?"

"Đó là nếu vẽ thêm một khung thoại ở bên cạnh thì nó sẽ biến thành một trang truyện tranh.

Bởi vì vẽ truyện tranh có yêu cầu phải nộp bản thảo đúng lúc nên phong cách vẽ của nó sẽ hơi đơn giản..."

"Đơn giản? Sao tôi lại cảm thấy rằng tuỳ tiện chọn ra bất cứ món đồ nào trên bức tranh này cũng thấy rất khéo léo và tỉ mỉ?" Đàm Tự hỏi lại.

Thanh âm của Túc Duy An rất nhỏ, "Xin lỗi...! tôi sẽ sửa lại nó."

Đàm Tự cau mày: "Sửa cái gì? Cậu cho rằng vẽ máy cái váy lớn giống nhau kia thì tôi sẽ để cậu tiếp tục ngồi ở trong phòng họp này ư?"

Toàn bộ phòng thiết kế: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!