Chương 8: Mềm

Với sự chu đáo của Sở Bách Điềm, à không nói thẳng ra là theo bước tiến kế hoạch anh đã đặt sẵn ra, chẳng mấy chốc đồ đạc của  Bối Bội Sam được dọn sạch sẽ cả, đem khỏi phòng trọ và chuyển đến Sở gia.

Đứng trước biệt thự to lớn, tay nắm vali phía sau, cô không nghĩ mình lại bị ép đến sống chung với một ông chú lớn hơn mình một con giáp thế này luôn.

Theo linh cảm của Bối Bội Sam thì việc anh sắp xếp đưa cô về đây thì có nguyên do cả, chứ không phải là lí do củ chuối mà anh nói với cô. Tưởng cô ngốc sao? Không phải vì tiền thì cô cùn chẳng dọn đến đây đâu.

Biệt thự rất lớn, dĩ nhiên Bối Bội Sam có phòng riêng. Sở Bách Điềm đích thân dẫn cô đến phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn, bước vào trong, cô hoảng hồn mà muốn ngất đi.

Ôi cha mẹ thánh thần ơi!

Cái đếu gì thế này?

" What the fuck?" Cô quay sang nhìn anh, không nhịn được mà thốt lên.

" Sao? Cháu không thích à?" Anh hỏi, anh đã bảo quản gia sửa sang phòng này trong vòng một tuần để đưa cô đến đây ở đó.

" Chú à... tôi đã 20 tuổi rồi ".

Vâng, cô đã hai mươi tuổi rồi.

Nhưng ông chú này thì đã 32 rồi nhưng mang tâm hồn trẻ thơ, căn phòng này được trang trí quanh quanh đều hồng đều hường.

Cô 20 tuổi rồi chứ có phải bé gái 2 tuổi thích màu hồng và búp bê đâu?

" Phòng này không ổn, có phòng khác không?" Cô vội kéo vali quay đầu đi.

Người ta quay xe, cô quay đầu là ăn chắc nhất, ở trong căn phòng toàn màu hồng thế này chắc cô sẽ hoảng vì màu sắc chói lóa long lanh quá đấy.

Sở Bách Điềm ngớ ngẩn đuổi theo cô, không phải thư kí Đường nói các thiếu nữ mới lớn đều thích gì đó ngọt ngào và màu hồng sao.

Vì thế nên anh mới...

Bối Bội Sam tùy tiện kéo vali đi ra khỏi phòng đó, đằng sau đi theo là Sở Bách Điềm, cô đi sang phòng bên cạnh, mở cửa ra thì...

" Khụ... Khụ...".

Vừa mở cửa ra thì bụi bay mịt mù, kiểu này chắc là chưa dọn dẹp lâu rồi.

" Phòng này chưa dọn dẹp " Sở Bách Điềm vội nói.

Bối Bội Sam nhìn anh, cô lắc đầu, để vali sang một bên, tìm công tắc bật đèn lên.

Đèn sáng, ở trong phòng này chỉ có một cái tủ và cái giường, bụi thì bám đầy xung quanh.

" Á...".

Bối Bội Sam bất ngờ thét lên, cô mém xíu nữa là ngã, cũng may vịnh lấy cái bàn gần đó.

" Sao vậy?" Sở Bách Điềm liền tiến vào, thấy con nhện ở đó, anh quay sang nhìn Bối Bội Sam.

" Đưa nó đi... đưa nó đi đi..." Bối Bội Sam liền nhắm mắt lại, cô đưa tay quơ quơ đi.

Sở Bách Điềm liền tiến đến, anh đưa tay quơ mạng nhện xuống, nắm lấy con nhện rồi quăng ra ngoài.

" Đã đi rồi ".

Anh nhỏ nhẹ nói.

Bối Bội Sam mở mắt ra, cô sợ đến bật khóc, thứ cô sợ nhất đó chính là con nhện, chỉ vì hồi nhỏ cô đang nằm ngủ nó bò lên người cô, khiến Bối Bội Sam hôm đó khóc đến sưng cả mắt vì sợ, cũng từ đó mà sợ hãi khi thấy mạng nhện lẫn nhện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!