Chương 6: Mồng Tơi Để Rớt

" À, chú nói cái này sao?" Bối Bội Sam tỉnh bơ đáp.

" Thật ra...".

Hôm Sở Bách Điềm bảo có việc đi khỏi Sở thị, cô không cần đi theo, lúc sáng hôm đó cô đến công ty thì đã thấy một đám người thập thò gần đó.

Khi thấy xe Sở Bách Điềm rời đi, cô cảm thấy không ổn liền xuống bên dưới quan sát. Nhìn thấy một đám người định lái xe đuổi theo anh thì cô lao ra chặn lại.

Cuối cùng mới biết bọn họ là được sai đến ám sát Sở Bách Điềm, chưa làm cái quái gì được thì cô đã ngăn kịp thời rồi.

Nhưng khổ cái, cô không cẩn thận mà bị chém một cái. Một phần là nghèo đến mồng tơi không có mà rớt, nhớ ra trong phòng làm việc của Sở Bách Điềm có hộp thuốc, cô định mượn tạm của anh xử lý vết thương trước rồi trả lại sau.

Ai dè chỉ mới cởi bỏ quần áo và tóc giả ra, anh đã trở về còn chứng kiến nhìn thấy cô với bộ dạng con gái.

Sau đó thì ai cũng biết rồi đó.

Sở Bách Điềm nghe cô kể lại. Anh nhớ ra lúc đó cô đã mặc kệ bản thân mà lao đến ôm chân anh, cầu xin anh đừng đuổi việc mình.

" Lúc đó tôi vì sợ mất việc nên không suy nghĩ mà lao đến ôm lấy chân chú ".

Bối Bội Sam giải thích, cô nhăn mặt vì vết thương trên vai đau hơn.

" Chú ngồi đó đi, tôi vào phòng tắm xử lý vết thương trước cái đã " Bối Bội Sam nói, đứng luyên thuyên nãy giờ cô đã đau muốn xỉu đi rồi.

Nhìn Bối Bội Sam đi vào phòng tắm, Sở Bách Điềm ngồi ở đó, anh cầm li chanh nóng lên uống hết một hơi.

" Chua... chua quá " Anh lẩm bẩm.

Bối Bội Sam đứng trong phòng tắm như vật lộn vậy, mỗi ngày bôi thuốc thế này cô chẳng khác gì đang tự đánh nhau với chính bản thân mình.

Cô không thể chạm tới vết thương trên vai, nhìn qua gương lại càng khó.

Miệng vết thương càng lúc chảy máu nhiều hơn, cô vội lấy bông gòn lau đi, càng lau thì nhiều máu chảy xuống hơn, cô không biết làm sao cả.

Sở Bách Điềm đang ngồi ngoài kia, chẳng lẽ cô phải nhờ chú ta sao...

Nhưng mà... ông chú đó không gần nữ giới cơ mà.

Cạch

Sở Bách Điềm bất ngờ đẩy cửa ra, anh chớp chớp mắt nhìn Bối Bội Sam.

Một bên áo của cô được kéo xuống, anh có thể thấy rõ bra của cô..

Màu... màu trắng...

Bối Bội Sam đơ cả người ra, chai thuốc trên tay cô cũng được buông xuống, cũng may Sở Bách Điềm chụp lấy kịp.

" Để... để tôi giúp " Anh lấp bấp nói.

Bối Bội Sam như hóa đá, lúc này nhớ ra chuyện quan trọng, cô vội đưa tay lên ôm ngực mình che đi.

" Chú... chú thấy rồi?".

Sở Bách Điềm thật thà gật đầu.

" Chú!!!!".....

Vật lộn một hồi Bối Bội Sam cũng không thắng được với Sở Bách Điềm, để anh bôi thuốc cho mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!