Đám người đó liền quay lại, chuyển hướng về phía Bối Bội Sam.
" À, thì ra là bọn bây " Cô bỏ bịch đồ xuống, bình tĩnh nhìn đám người đó nói.
" Con nhãi mày chưa chết sao?" Tên cầm đầu lên tiếng.
Người đang bị dồn chân tường là Sở Bách Điềm. Thật ra là anh bị dụ đến đây.
Đám người này bắt một đứa nhỏ, sau đó đưa anh đến con hẻm này, cũng vì sự an nguy đứa trẻ kia nên anh đành làm theo lời đứa bé đó, vừa đi vào trong hẻm này thì mới biết được đám người này đã chuẩn bị phục kích sẵn.
Anh còn chưa kịp làm gì thì cô nhóc đó xuất hiện.
Đó là... vệ sĩ cũ của anh?
" Tao làm sao chết được, bọn bây làm gì xứng giết tao " Bối Bội Sam lên tiếng, cô nhìn về phía trước thì thấy Sở Bách Điềm.
Ôi mẹ nó... có cần trùng hợp vậy không?
Tránh vỏ dưa mà gặp vỏ dừa thật cmn mà.
Nhưng mặc kệ chuyện cũ đi. Cô phải giải quyết đám người phiền phức này trước đã.
" Mày muốn chết sao?".
" Tao đâu muốn chết. Người chết là chúng mày đó " Bối Bội Sam thản nhiên nói.
Bây giờ đám người này chú ý đến cô hơn là để ý đến Sở Bách Điềm, thật ra là đang đúng ý cô rồi.
" 1 2 3 4...".
Ô, thì ra gần mười tên lận sao?
" Lần này chúng mày đông hơn nhỉ?" Bối Bội Sam hỏi, cô bắt đầu giãn gân giãn cốt, đứng nhìn bọn họ.
Cô đưa mình vào tư thế phòng thủ, hít thật sâu, sau đó lên tiếng:" Nhào vô đi ".
" Ai muốn chết thì đi trước nào ".
Đám người đó thấy cô chướng mắt, một đám đàn ông như thế xông vào đánh một cô gái nhỏ bé như vậy. Sở Bách Điềm định xông lên giúp cô thì anh khựng lại, quan sát động tác của Bối Bội Sam.
Cô rất nhanh, tốc độ nhanh đến chóng mặt!
Bối Bội Sam né tránh bọn họ, cô cũng nhanh chóng đánh trả lại đám người này.
Thoáng chốc, mười tên này đã nằm sải xuống đất.
Bối Bội Sam sau khi đánh bọn họ bại trận, cô tiến đến cầm bịch đồ của mình lên, quay sang nhìn Sở Bách Điềm:" Chú không sao chứ?".
Nói gì thì nói, Sở Bách Điềm lớn hơn cô tận một con giáp đấy.
Chú?
Sở Bách Điềm đơ ra, cô gái đó gọi anh là chú sao chứ?
" Các người, một lần rồi hai lần, còn lần ba thì tao đập ra bã đấy " Bối Bội Sam nhìn bọn họ đang nằm sải dưới đất, cô vừa cười vừa bất mãn.
Làm gì không làm có ích cho xã hội chút, lại đi làm những việc thế này. Bối Bội Sam cô là đã nhẹ tay rồi đó, nếu dùng hết sức lực chắc chắn sẽ không thể đám người này thấy mặt trời hôm sau.
Cả đám người đó vội bò lê bò lết mà chạy đi, không chạy được cũng phải bò mà chuồng đi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!