Sở Bách Điềm nhìn Bối Bội Sam trong vòng tay mình, anh hôn lên trán cô rồi bảo:" Đợi em khỏe lại, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại được không?".
Bối Bội Sam gật đầu, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Sự ra đi của đứa bé này chính là chấm dứt tất cả, đã là quá khứ thì cô nên buông bỏ nó thôi.
Cô nắm lấy áo anh, cả hai cứ ngồi cạnh nhau dưới sàn nhà. Nhiệt độ không mấy ấm áp, nhưng ở cạnh anh cô cảm giác con tim mình được sưởi ấm vậy.
" Được, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại mọi thứ ".
" Chú, tôi yêu chú!".....
Hai tuần sau.
Bối Bội Sam hồi phục lại như trước, tuy là chưa khỏi hoàn toàn nhưng cô đã được về nhà. Tuy vết thương trong lòng chưa vơi đi phần nào, bù lại cô được ở cạnh Sở Bách Điềm và làm rõ mọi chuyện, cả hai có thể thật lòng bên cạnh nhau rồi.
Sở Bách Điềm đỡ cô ngồi xuống sofa, anh vừa đón cô từ bệnh viện về. Về đến nhà trông cô vui hẳn hơn.
" Em thấy sao? Có thoải mái hơn không?".
Cô mỉm cười gật đầu.
Bắt đầu lại thôi, cố lên Bối Bội Sam!
Cô ôm lấy eo anh, Sở Bách Điềm chỉ cười rồi xoa đầu cô:" Nào nào, em mới về nhà đấy, nên nghỉ ngơi trước đi ".
" Bách Điềm... ".
" Vâng, tôi đây ".
" Bách Điềm..." Cô lại gọi tên anh.
" Sao nào?".
" Không có gì, em chỉ muốn gọi tên chú thôi ".....
Sau chuyện cô sảy thai từ tai nạn đó, mọi chuyện làm rõ, Phù Nhân Sinh và Phù Đổng cũng hiểu phần nào, cả hai không xen vào chuyện cô và Sở Bách Điềm nữa, chỉ âm thầm đứng phía sau bảo vệ cô.
Còn tai nạn của cô chính là Bối Diệc làm ra.
Chuyện "tốt" thế này là do ông ta mà thôi. Phù Nhân Sinh nhìn Phù Đổng, đứa bé trong bụng của cô mất oan uổng vì sự ích kỉ, ham tiền tài của ông ta...
Cả hai không thể tha thứ được. Nể tình trước kia gọi Bối Diệc một tiếng ba, nhưng bây giờ thì...
" Đổng, em biết anh đang nghĩ gì chứ?".
" Dĩ nhiên em biết " Phù Đổng đáp, anh trai đang nghĩ gì Phù Đổng này hiểu rõ.
Bối Diệc, chúng tôi không nương tay với ông nữa đâu!
...
Mọi chuyện của Sở Bách Điềm và Bối Bội Sam được làm rõ, bây giờ cả hai thật lòng chung sống với nhau khiến Hắc Mộc Lan và Du Vu an tâm và vui thay cho họ.
Du Vu nắm lấy tay Hắc Mộc Lan. Anh và cô đều là những người bạn thân với Sở Bách Điềm và Bối Bội Sam, bây giờ thấy hạnh phúc ở bên nhau anh và Mộc Lan cũng đã yên tâm hơn nhiều rồi.
" Em vui rồi chứ?" Anh nhìn cô hỏi.
Mộc Lan gật đầu, dựa vào vai Du Vu:" Em an tâm rồi...".
Cô không cần lo lắng cho cô em ngốc nghếch của mình nữa. Bình yên yêu người đàn ông này.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!