Du Vu được gọi đến liền tức tốc có mặt. Sau khi kiểm tra tình hình của cô xong, tất cả mọi người đứng nhìn cô.
Phù Đổng nhận được tin cô tỉnh dậy liền đến nơi, vừa tới đã cảm thấy bầu không khí...
Ngộp ngạt thật!
Bối Bội Sam nằm nhìn bốn người đàn ông trước mặt mình. Cô cảm nhận được bụng mình vừa mất đi thứ gì đó, có gì đó...
Rất trống vắng!
" Mất... rồi phải không?" Cô lên tiếng hỏi.
Cả bốn đứng đờ ra. Bọn họ không ai dám mở lời.
" Sao không ai nói?" Cô lại hỏi tiếp.
Cô đã tỉnh táo lại và có sức hơn rồi.
Đủ để nhận được câu trả lời.
Sở Bách Điềm siết chặt tay, anh không có can đảm nói chuyện này với cô.
Anh sợ...
" Mất rồi đúng không?" Cô lặp lại câu hỏi.
Cạch
Hắc Mộc Lan đẩy cửa đi vào. Nhận được tin từ Phù Nhân Sinh cô liền đến đây, biết rằng bốn con người này bây giờ không thể làm gì cho Bối Bội Sam được đâu.
" Tất cả ra ngoài đi " Hắc Mộc Lan lên tiếng nói tiếp.
Cả bốn nhìn nhau, sau đó gật đầu đi ra. Dù gì Hắc Mộc Lan và Bối Bội Sam là bạn thân, cả hai cũng là phụ nữ dễ dàng nói chuyện hơn.
Với lại bốn con người này không biết trấn an cô sao cho đúng đâu.
Tất cả đều đi ra, còn cô và Mộc Lan ở lại.
Mộc Lan đi đến, kéo ghế ngồi xuống rồi nắm lấy tay cô.
" Đứa bé mất rồi, Bội Sam ".
Hắc Mộc Lan thẳng thắng nói.
Bối Bội Sam nhìn Hắc Mộc Lan. Nếu là người bình thường nghe xong sẽ thét lên, sẽ khóc, sẽ gào trong tuyệt vọng.
Còn Bối Bội Sam cô...
Bình tĩnh đến lạ.
" Bội Sam...".
Hắc Mộc Lan lo sợ, tại sao con bé lại bình tĩnh như vậy?
Cô còn chuẩn bị tâm lý để trấn an Bối Bội Sam cú sốc này, nhưng sao...
" Được rồi chị Lan ".
Bối Bội Sam rút tay lại, cô thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!