Chương 45: Phải Thật Tỉnh Táo

Sở Bách Điềm gấp gáp chạy đến phòng bệnh của Bối Bội Sam. Do quá hấp tấp mà đi đến ngã lăn nhào xuống sàn, nhưng anh cũng mặc kệ cả rồi...

Chỉ biết lao đến... muốn đến tìm cô nhanh nhất có thể!

Mở cửa phòng bệnh ra, anh nhìn cô nằm trên giường bệnh, cái bụng bầu năm tháng cũng đã...

Bây giờ...

Bụng cô phẳng lì. Còn nữa, cả người chỉ toàn là vết thương thôi!

" Bội... Bội Sam...".

Sở Bách Điềm chạy đến, anh nắm lấy tay cô. Anh đang run... anh thật sự đang rất run.

Anh không tin vào mắt mình, anh không nghĩ đây là sự thật.

Làm sao ra thế này?

Không phải lúc sáng cô đi vẫn bình thường sao? Còn mỉm cười chào anh, đã nói với buổi tối sẽ về trả lời anh mà.

Làm sao mà...

Làm sao có thể thành ra vậy được chứ?

" A...A...".

" Không... không...".

" KHÔNGGGGGGGGGG ".

Sở Bách Điềm thét lên, anh không kiềm được cảm xúc của mình, nước mắt cũng rơi xuống lúc nào không hay rồi.

Anh đang khóc?

Phải rồi, anh đang khóc đó. Những giọt nước mắt này đã bao lâu không khóc?

Đã rất lâu rồi... anh vừa đau lòng vừa giận dữ thế này.

Du Vu lúc này gấp gáp chạy đến, nhìn cảnh tượng Sở Bách Điềm ngồi gục dưới sàn mà khóc rồi còn thét lớn. Tiếng la của anh đã vang khắp dãy này...

" Bách... Bách Điềm...".

Du Vu biết người bạn thân của mình chưa chấp nhận được chuyện này, chính anh cũng không chấp nhận được mà.

Cái khoảng khắc nhìn Bối Bội Sam đẩy vào, anh không tin rằng...

Niềm tin của Sở Bách Điềm thành ra thế này.

Sở Bách Điềm chống tay đứng dậy, anh lảo đảo ra phía trước chỗ Du Vu đang đứng.

Du Vu thấy anh mất bình tĩnh, lập tức vô thế đề phòng, cảnh giác trước nếu không Sở Bách Điềm hóa điên như lần đó anh lại không kịp trở tay.

Rầm

Sở Bách Điềm vung tay, anh đấm mạnh vào tường.

Rầm

Rầm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!